Cảnh tượng như vậy khiến lòng cô ấy ấm áp vô cùng, trước đây cô ấy chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình bị cưỡng bức, bị bắt làm vật thí nghiệm, càng không nghĩ sẽ có ngày mình lại yêu sâu sắc kẻ cưỡng bức bên ngoài lạnh lùng, bên trong biếи ŧɦái này.
"Tỉnh rồi à? Hôm nay là thứ bảy, buổi chiều chúng ta sẽ trở lại phòng thí nghiệm, ngủ thêm một chút đi." Dịch Thi cảm nhận được ánh mắt Vương Manh, quay đầu nhìn cô gái đang cười ngây ngô, mỉm cười dịu dàng.
"Em không mệt, chị đang xem gì vậy?" Vương Manh lắc đầu, ánh mắt nhìn mấy tờ giấy A4 trong tay Dịch Thi.
Dịch Thi đưa luôn tờ giấy trong tay cho cô gái, dưới ánh mắt khó hiểu của Vương Manh, cô hơi hất cằm ra hiệu cho đối phương tự lấy xem.
Khi Vương Manh nhìn tờ giấy đầu tiên trông như sơ yếu lý lịch, phía trên có dán ảnh thẻ cỡ một inch, cô ấy sửng sốt.
Bạch Tuyết, 23 tuổi, tốt nghiệp khoa Điều dưỡng của Học viện Y Khoa Thượng Hải...
"Chị Dịch Thi, chị không định..." Vương Manh không nhìn thêm nữa, hơi hoảng hốt ngẩng đầu nhìn Dịch Thi như muốn xác nhận.
"Ừ, lúc tôi quan sát em cảm thấy cô ấy cũng không tệ, vừa lúc có thể lấy dùng cho giai đoạn thí nghiệm mới." Dịch Thi nhếch môi cười.
Những gì cô nói hoàn toàn là bịa đặt, có lẽ là do nhóm thần kia cố ý sắp đặt bạn gái của em họ cô là bạn thân Bạch Tuyết của Vương Manh.
“Chị Dịch Thi, chị có thể đừng làm vậy không, Bạch Tuyết, cô ấy không giống em, cô ấy có bạn trai, chị không thể hủy hoại cô ấy được.” Vương Manh không để ý tới cơ thể mình đang trần trụi, ngồi dậy kéo cánh tay Dịch Thi cầu xin.
“Haha, cục cưng, tôi đang chuẩn bị làm cho cô ấy trở nên hoàn hảo, sao có thể nói là hủy hoại được?” Dịch Thi ôm cô gái vào lòng, nhẹ nhàng cười nói: “Hay là cục cưng cho rằng tôi hủy hoại em?”
Vương Manh nhìn khuôn mặt tươi cười của Dịch Thi, bắt gặp được cảm xúc bất mãn cùng nguy hiểm nơi đáy mắt, vội vàng lắc đầu: "Không phải mà chị Dịch Thi, em không có ý đó."
Nói xong, cô ấy lấy lòng hôn lên má đối phương: "Hiện tại em rất hạnh phúc."
"Haha, vậy à, cục cưng của tôi, Bạch Tuyết là bạn tốt của em, em không muốn cô ấy cũng được hạnh phúc như em sao?" Vẻ mặt của Dịch Thi thoạt tiên ngơ ngác, sau đó cô nhẹ nhàng vuốt cằm Vương Manh, giọng nói cũng nhẹ nhàng dịu dàng: "Em sẽ giúp tôi phải không?"
"Chị Dịch Thi, em sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho chị..." Nhớ lại cảm giác hoảng sợ sau khi đánh mất và niềm vui khi mất đi rồi lấy lại được, Vương Manh si mê nhìn Dịch Thi và nắm chặt cánh tay cô, không thể nói ra một lời phản đối nào.
Cô ấy rất sợ không cẩn thận sẽ thật sự mất đi đối phương.
"Ngoan lắm, ăn cơm xong tôi đi phòng thí nghiệm chờ em, em nghĩ cách đưa Bạch Tuyết tới nơi này, chính là phòng thí nghiệm này của tôi." Dịch Thi khen ngợi sờ đầu Vương Manh, sau đó đứng dậy đi chuẩn bị bữa trưa.
Khi Dịch Thi rời đi, Vương Manh dần dần tỉnh táo trở lại, sững sờ nhìn địa chỉ trên tấm thẻ Dịch Thi đưa cho mình, còn việc đang nghĩ gì, trong lòng đang có đại chiến như thế nào, chỉ có cô ấy mới biết...
Dịch Thi vào bếp bắt đầu chuẩn bị bữa trưa, không chút lo lắng Vương Manh có làm theo hay không, cho dù đối phương không làm, cô cũng có cách đưa người đến phòng thí nghiệm, chẳng qua là sau đó sẽ gặp chút rắc rối khi xử lý chuyện một người sống đột nhiên mất tích mà thôi.
Và cô cũng phải đi sâu hơn vào việc dạy dỗ Vương Manh, đây là nội dung của nhiệm vụ chính mới, nhóm thần ác ý đã khiến họ không thể có quan hệ yêu đương bình thường, mà cô cần phải làm người thống trị, nắm quyền kiểm soát Vương Manh, để đối phương đánh mất bản thân, nghe lời cô răm rắp.
Đối với Dịch Thi, thực lòng mà nói việc này khá khó, chủ cũ chỉ có kiến thức liên quan đến thí nghiệm, còn bản thân cô đương nhiên cũng không có kiến thức liên quan đến S.M và những thứ liên quan.