Thôi quên đi, đi một bước tính một bước vậy.
Vốn dĩ nhiệm vụ không cố định, nhưng nhóm người được gọi là thần đó nhìn vào hiện trường, xúc động tuyên bố nhiệm vụ, nhất định đã nghĩ đến chuyện gì “vui vẻ” rồi mới tuyên bố nhiệm vụ nhánh phụ nhỉ?
"Ư… A… Ha a…"
Vương Manh ngồi trên bệ toilet trong phòng tắm, dang rộng hai chân, ba ngón tay phải ra vào trong khe suối.
Khuôn mặt cô ấy đầy say mê, đỏ bừng.
"Chị Dịch Thi… Ưm a, sắp ra rồi, a…"
Đây không phải là lần đầu tiên cô ấy tưởng tượng về Dịch Thi khi tự xử, từ khi được thông báo rằng mình đã lấy lại được tự do, mỗi lần tự làm cho mình người kia lại xuất hiện trong tâm trí cô ấy, từ vô tình hiện lên đến chủ động tích cực tưởng tượng.
"Phụt, nhóp nhép, nhóp nhép, ..."
"Ư..."
Tiếng nước xối từ phòng bên cạnh vang lên, Vương Manh nhận ra có người tiến vào, trái tim cô ấy thắt chặt lại cơ thể trực tiếp đến giới hạn.
Nghe tiếng bước chân, cô ấy hơi hoảng hốt, cuống quýt lau tay cùng khe suối, đẩy cửa ra ngoài, nhìn thấy quả nhiên là Dịch Thi, sau đó có chút vui mừng, chẳng lẽ là như vậy...
Không, đây là một sự hiểu lầm đẹp đẽ.
Dịch Thi chỉ vào đi vệ sinh, khác hẳn lần trước cố ý, lần này thật sự là tình cờ gặp mặt.
Một tuần đã trôi qua kể từ lần trước, cô vẫn chưa để ý đến Vương Manh vì nhiệm vụ tiếp theo nhằm vào Vương Manh vẫn chưa được công bố nên cô đang lên kế hoạch cho chương trình thí nghiệm bạn gái do em họ ủy thác.
Em họ của cô là một người khó tả, yêu bạn gái đến mức muốn bạn gái từ bỏ tất cả, thậm chí từ bỏ cái tôi của mình, luôn bám lấy hắn, không thể rời xa hắn.
Loại chuyện này không thể nào làm được trong hoàn cảnh bình thường, hắn biết thí nghiệm của Dịch Thi đã thành công, hắn muốn cô biến đổi bạn gái hắn, nếu bị biến thành một cỗ máy tìиɧ ɖu͙©, sau khi cùng hắn đồng cam cộng khổ thì nhất định sẽ hoàn toàn không thể rời xa hắn nữa.
Có lẽ trụy lạc cũng là bệnh di truyền của gia đình, bằng không tại sao rõ ràng có năng lực phi phàm, nhìn cao ráo tuấn tú nhưng lại bất an như vậy chứ?
Tất cả đều là người chiến thắng trên đỉnh nhân sinh, yên ổn làm người không được sao? Lại cứ phải làm súc vật, ầy.
Rửa tay xong, Dịch Thi đi thẳng, Vương Manh hơi hụt hẫng nhìn bóng lưng của đối phương, rõ ràng trước đó đối xử với cô ấy tốt như vậy, nuông chiều như vậy, sao đột nhiên lại biến mất?
Đột nhiên Vương Manh sửng sốt, như nghĩ đến điều gì rời khỏi phòng vệ sinh.
Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, khi Dịch Thi viết xong bệnh án, ngẩng đầu lên mới nhận ra đã đến lúc phải tan làm.
Hệ thống giống như bộ lặp ngày nào cũng thúc giục cô thực hiện nhiệm vụ.
Nhưng lần này, không giống như tình huống của Vương Manh, mục tiêu không có điểm yếu gì quá lớn nên cô phải chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, nếu không khi cô làm nhiệm vụ thất bại thì tất cả coi như xong.
Dịch Thi đứng dậy cởϊ áσ blu trắng treo lên giá, mặc áo khoác màu nâu vào, nhét điện thoại di động vào túi xách tạm thời ra khỏi văn phòng rồi khóa cửa.
"Chủ nhiệm Dịch, tan ca rồi ạ? Chị đi đường cẩn thận."
"Ừ."
“Tạm biệt chủ nhiệm Dịch.”
"Tạm biệt."
Trên đường đi, Dịch Thi gật đầu và nói lời tạm biệt với nhiều đồng nghiệp mà cô tình cờ gặp được, cảm giác được vây quanh này khá tuyệt vời.
Có cảm giác rằng cô là trung tâm của thế giới.
Cô luôn cảm thấy cuộc sống của nhân viên văn phòng quá máy móc, nhưng đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống công sở sáng đi chiều về khá tốt, tuy không có quá nhiều màu sắc nhưng ít nhất nó cũng bình yên và vô tư, và đôi khi sống kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá thì thật căng thẳng.
"Chị Dịch Thi."
Đi đến bãi đậu xe, Dịch Thi nhìn thấy Vương Manh, sắc mặt không thay đổi, nhưng trong lòng hơi kinh ngạc, đối phương đi vòng qua bãi đậu xe không phải là để đợi cô chứ?