Dịch Thi ngồi ở trong văn phòng xem qua ghi chép nhiệm vụ, hết thảy nhiệm vụ đều hiện ra trạng thái hoàn thành, cũng không có nhiệm vụ mới, tình huống gì đây?
Cô muốn hỏi hệ thống, nhưng hệ thống không phản ứng gì, hẳn là hệ thống đã yêu cầu nhiệm vụ ở trong không gian Bảy Độ không đi theo cô, bên phát ra nhiệm vụ và thúc giục cô làm nhiệm vụ chỉ là một loạt hành vi được lập trình sẵn.
Cô xoa xoa hai đầu mày, không còn mù quáng đoán mò nữa, có lẽ thời điểm của nhiệm vụ tiếp theo vẫn chưa đến, quan tâm làm gì, không có nhiệm vụ cô chỉ cần tận tâm làm tốt công việc chủ nhiệm khoa Ngoại là được.
"Cộc cộc."
"Mời vào."
Dịch Thi ngồi thẳng dậy nhìn vị khách, là y tá trưởng Lâm, đối phương tới đây làm gì?
"Có mục tiêu tiếp theo rồi sao?" Ngồi trên ghế, vẻ mặt của y tá trưởng Lâm rất dịu dàng.
Nếu người ngoài nhìn thấy dáng vẻ này chắc chắn sẽ cho rằng mặt trời đã mọc từ đằng Tây, y tá trưởng Lâm vốn bị đánh giá là một bà cô bị rối loạn nội tiết tố với khuôn mặt chết chóc, thế mà cũng có lúc dịu dàng cười như vậy.
"Tạm thời thì không." Khoanh chân lại, Dịch Thi lắc đầu.
Cô không phải là chủ cũ, và nếu không có nhiệm vụ, cô sẽ không chủ động tìm rắc rối cho mình.
"A Thi, vậy để tôi tiếp tục làm vật thí nghiệm thì sao?" Thân hình nghiêng về phía trước, thể hiện sự háo hức của y tá trưởng Lâm.
"Giá trị thí nghiệm của cô đã không còn nữa." Dịch Thi cau mày, giọng điệu của càng trở nên lạnh lùng hơn.
Đây là loại người gì thế? Chủ động yêu cầu được cải tạo, thật là kỳ quặc.
"Không phải cô nói Vương Manh là vật thí nghiệm hoàn hảo nhất sao? Nếu đã thành công, cô cũng có thể cải tạo tôi đến mức hoàn hảo."
Y tá trưởng Lâm là người ít bị biến đổi nhất, ngoài ham muốn mãnh liệt ra thì cô ấy không có gì đặc biệt cả.
"Sắp đến giờ phẫu thuật rồi, cô đi chuẩn bị đi." Dịch Thi đứng dậy, đổi chủ đề.
Y tá trưởng Lâm cười chua xót và rời khỏi văn phòng của Dịch Thi, cô ấy không phải nói suông mà đã yêu đối phương từ lâu.
Cô ấy rất thích khi mình được dùng làm vật thí nghiệm, thích dáng vẻ dịu dàng chăm chú của đối phương mỗi lần làm thí nghiệm nhìn vào mình, nhưng đáng tiếc tất cả chỉ là ảo ảnh.
Người kia trong lạnh ngoài băng, sau khi thí nghiệm kết thúc, không bao giờ thể hiện ánh mắt đó với cô ấy nữa.
Điều an ủi duy nhất là đoạn video mình làm vật thí nghiệm mà cô ấy nhận được với điều kiện phải hợp tác với đối phương nắm lấy điểm yếu và đánh giá xếp hạng những vật thí nghiệm khác, hàng đêm cô ấy đều xem video rồi tự cởi đồ.
Có lẽ tâm lý cô ấy đã bị vặn vẹo mất rồi.
Từ phòng mổ ra ngoài, Dịch Thi theo thói quen kiểm tra điện thoại di động trên đường về văn phòng, có một cuộc gọi nhỡ, là của em trai họ, cô gọi lại.
"Chị họ à, tối nay rảnh không, chúng ta cùng ăn cơm nhé?"
"Tối nay… Tôi rảnh."
"Được rồi, tan làm tôi sẽ đến đón chị."
Cúp điện thoại, Dịch Thi nhướng mày, vừa mới nghĩ làm sao kết thúc nhiệm vụ, không phải chính là thế này sao?
Cô đang định từ chối thì chợt thấy nhiệm vụ được cập nhật, cô phải đến cuộc hẹn và đồng ý yêu cầu của đối phương, rốt cuộc vẫn không thể tách rời cái gọi là thí nghiệm.
Em họ của chủ cũ đã biết chủ cũ đang làm thí nghiệm từ lâu, vốn liếng ban đầu chủ cũ còn mượn đối phương.
Đối phương là con trai của thủ lĩnh một chi nhánh trong tổ chức xã hội đen, đã tiếp quản công việc kinh doanh của cha từ lâu, trước đó thuốc thử của cô cũng là nhờ bên kia bắc cầu và dẫn đường để được ông chủ chú ý, sau đó mới được coi trọng.
Nhưng thí nghiệm với Vương Manh đã kết thúc, theo lẽ thường sau khi làm nhiệm vụ hoàn toàn thu phục cuối cùng là có thể trở về không gian Bảy Độ, làm sao lại có một nhiệm vụ nhánh đột nhiên xuất hiện?