Xuyên Qua Các Thế Giới Tuỳ Ý Chi Phối Nữ Chính

Quyển 1 - Chương 23

“Tiểu Vương, chủ nhiệm Dịch gọi em tới phòng làm việc của cô ấy một chuyến.”

Không đợi Vương Manh nói thêm gì, y tá trưởng đã đi tới.

"Vâng." Vương Manh gật đầu, đứng dậy đi về phía văn phòng của Dịch Thi.

Ngoại trừ lần đầu, đối phương không hề dùng đến đường dây nội bộ để tìm cô ấy trong giờ hành chính, cô ấy hơi khó hiểu, đại khái có thể đoán được người kia đang tìm cô ấy để làm gì, chắc chắn lại đã nghĩ ra phương thức gì mới.

"Cộc cộc."

"Mời vào."

Vương Manh đẩy cửa đi vào văn phòng, Dịch Thi vẫn đang viết liên tục, nhiều lần cô ấy đến đối phương đều trong tình trạng này.

Lần này Vương Manh vừa mới đóng cửa lại, Dịch Thi vặn nắp bút, ngẩng đầu nhìn đối phương, nhất thời cô thấy cảm xúc phức tạp.

Một tháng này đối với cô cũng là tra tấn, đối phương bị tra tấn về thể xác, còn cô thì bị tra tấn về tinh thần.

Cô làm sao không hy vọng sau này chuyện này thật sự sẽ kết thúc, không còn liên quan đến nhau nữa, có lẽ đó là sự giải thoát cho cả hai người, nhưng tiếc là kịch bản không cho phép cô diễn như thế này.

May mắn thay, chiến lược tấn công đã đến giai đoạn cuối cùng, một khi nhiệm vụ hoàn thành, chủ cũ của cơ thể sẽ kế thừa ký ức và thói quen của cô để tiếp tục, cô có thể tạm thời an tâm.

Chỉ là cô gái này sợ cả đời cũng không thể thoát khỏi nanh vuốt độc ác.

Vương Manh đang đợi Dịch Thi lên tiếng, nhìn thấy đối phương chỉ im lặng nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, khiến cô ấy cảm thấy mất tự nhiên.

"Chị Dịch Thi?"

"Ừ."

Dịch Thi tỉnh táo lại, để tờ giấy vừa viết lên xấp giấy tờ bên cạnh rồi đưa cả xấp cho Vương Manh.

"Hãy mang cái này đến cho y tá trưởng Lâm, từ nay em sẽ được tự do."

Ngẩn ngơ nhận lấy, Vương Manh nhìn xuống thì thấy đó là phiếu đánh giá của đợt y tá thực tập lần này, y tá trưởng Lâm và Dịch Thi đều cho cô ấy điểm A, có đóng dấu lưu hành nội bộ ở phía dưới bên phải.

"Còn ngây ra cái gì? Ra ngoài đi." Dịch Thi lại tiếp tục giọng điệu khuôn phép khi làm việc.

Vương Manh máy móc gật đầu rồi xoay người rời đi, ngây ngốc suốt quãng đường đến bàn y tá trưởng.

Nghĩ đến lúc đầu cô ấy đã mong thời gian trôi qua nhanh hơn bao nhiêu, dần dần cô ấy quên mất ý định ban đầu và đắm chìm trong đó, giờ đây thời hạn một tháng đã đến, cô ấy lại không có cảm giác mừng rỡ như mình tưởng mà chỉ là buồn bã thất vọng.

Y tá trưởng Lâm nhận lấy tài liệu và nhìn vào phần đánh giá của Vương Manh, vẻ mặt phức tạp.

"Tất cả đã là quá khứ rồi, sau này hãy sống thật tốt nhé." Y tá trưởng Lâm đứng dậy, nở một nụ cười hiếm hoi.

"Sao ạ?" Vương Manh khó hiểu nhìn đối phương.

"Tôi là vật thí nghiệm đầu tiên." Vỗ nhẹ vai Vương Manh, y tá trưởng Lâm cầm theo tài liệu rời khỏi trạm y tá, đi về phía phòng làm việc của viện trưởng.

Trong đầu Vương Manh vang lên một tiếng nổ lớn, đứng như trời trồng, cô ấy nhớ Dịch Thi đã nói rằng cô ấy là vật thí nghiệm thứ mười, sẽ là vật thí nghiệm hoàn hảo nhất.

Trước đây cô ấy không có khái niệm gì về nó, chưa bao giờ nghĩ rằng người từng làm thí nghiệm lại ở bên cạnh mình.

Y tá trưởng Lâm gần 40 tuổi, hơn Dịch Thi ba tuổi, ngoại hình thanh tú xinh đẹp, tính cách nghiêm nghị và cổ hủ, nghe nói hai người kia vào làm cùng lúc, nhưng họ có một mối quan hệ ở mức trung bình.

Đây là lời những người ở bệnh viện lâu năm nói, cô ấy cũng cảm thấy như vậy, dù sao hai người cho dù là mặt đối mặt, cũng chỉ nhàn nhạt gật đầu với nhau rồi lướt qua, ngay cả nói đùa cũng không có, kết quả không nghĩ tới hai người lại có quá khứ này.

Khó trách y tá trưởng Lâm cũng sẽ cho cô ấy điểm A, bởi vì tinh thần không tốt, mặc dù cô không phạm sai lầm lớn nhưng vẫn liên tục mắc lỗi nhỏ, theo lý lẽ đối phương sẽ không cho cô điểm A, thì ra là vì Dịch Thi.