“Ư, ha... Ưm…”
“Phọt… Phọt…”
Hai tay Vương Manh nắm chặt ga giường, mỗi chuyển động đều làm chảy ra chất lỏng màu đỏ, cơ thể dần dần ấm lên.
Cảm giác này thật kỳ lạ, khác hẳn với khi tiến vào suối, nhưng cũng không kém phần choáng ngợp đối với cô ấy, cô ấy nhanh chóng mất cảnh giác và đắm chìm trong đó.
Bằng cách này, trong các thí nghiệm hàng đêm có thêm một dụng cụ là túi súc đường ruột, ngoại trừ những ngày cuối tuần, Vương Manh sẽ được ngủ năm hoặc sáu giờ.
Với việc bổ sung glucose và các bữa tối đủ dinh dưỡng, tuy tinh thần hơi suy sụp nhưng không ảnh hưởng gì đến công việc.
Dần dần, cô ấy đã quen với cuộc sống như thế này, thậm chí còn mơ hồ mong chờ thời gian tan sở sắp đến, cô ấy sẽ hoàn toàn say mê với khoảng thời gian thí nghiệm cùng Dịch Thi.
Đôi khi giữa trưa đối phương còn trừng phạt cô ấy đủ kiểu, buổi trưa nếu không có trừng phạt, cô ấy sẽ khó mà chịu đựng được.
Thỉnh thoảng, cô ấy lấy cớ đi vệ sinh trong giờ làm việc để tự giải tỏa khe suối ẩm ướt không chịu nổi, thậm chí động vào cả cửa sau.
Thời gian trôi qua, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi ở bản thân, cô ấy thấy việc đi đường cũng là một thử thách và thường lao thẳng vào nhà vệ sinh những khi đi kiểm tra phòng bệnh.
Thỉnh thoảng, cô ấy “tình cờ gặp” Dịch Thi trong nhà vệ sinh, đối phương dùng những lời lẽ khó nghe sỉ nhục cô ấy trong khi đùa bỡn cơ thể cô ấy.
Mặc dù mỗi lần cô ấy đều ra sức để phủ nhận và sau đó bị buộc phải thừa nhận nhưng trong thâm tâm cô ấy biết rằng dù trước đây mình không phải nhưng hiện tại, cô ấy đã hoàn toàn trở thành một ả dâʍ đãиɠ đĩ điếm không có lúc nào là không hứng tình.
"Chậc chậc chậc."
Trong trạm y tá, Bạch Tuyết vừa đánh giá Vương Manh vừa tặc lưỡi.
"Làm gì đó?" Vương Manh chống cằm, trợn mắt bực bội.
"Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hốc hác này đi, nhìn những quầng thâm như gấu trúc này nữa, cô gái trẻ, cuộc sống về đêm khá phong phú đấy nhỉ." Bạch Tuyết vuốt ve khuôn mặt Vương Manh, ám muội nói.
"Bỏ ra, tớ thiếu ngủ vì tối còn phải chăm sóc mẹ." Vương Manh gạt tay Bạch Tuyết ra, tức giận nói.
Bây giờ cô ấy phải cố gắng hết sức không tiếp xúc thân thể với ai, vừa rồi Bạch Tuyết chỉ chạm vào cô ấy mấy cái, cảm giác ngứa ran đã truyền đến khắp cơ thể, khiến cô gần như phát điên.
Còn may cô ấy cũng coi như có kinh nghiệm, biết như thế nào là “mặt không biểu cảm”.
"Thôi đi ạ, dì đã xuất viện được nửa tháng rồi, ca phẫu thuật thành công như vậy, bây giờ vết mổ cũng liền lại cả rồi chứ? Còn cần cậu chăm sóc à." Bạch Tuyết trợn mắt, vạch trần lời nói dối trắng trợn của Vương Manh.
Vương Manh cắn môi dưới, mặt đỏ bừng, lời bào chữa này quả thực quá sai lầm.
"Không phải giấu tớ đâu, thời kỳ yêu đương nồng thắm ấy à, tớ cũng trải qua rồi, khi nào cậu dẫn trai nhà mình ra cho tớ nhìn xem?" Bạch Tuyết tỏ vẻ người từng trải.
Đời sống tình cảm của cô ấy rất ổn định, từ thời sinh viên đến khi ra trường đã hơn ba năm, tuy đối phương sau khi tốt nghiệp luôn kín tiếng và cũng rất bận rộn nhưng cô ấy hiểu, những chuyện như xem phim heo quay tay hay phóng túng bắt cá nhiều tay là cô gái này chắc chắn không thể làm được.
Lúc nào cũng ở bên cạnh quấy rầy thì càng khó chịu hơn, không phải cô ấy bảo thủ, nhưng nghĩ người có được như vậy sẽ không biết quý trọng, làm thế nào cũng phải đợi đến đêm tân hôn mới trao cho đối phương, làm như Vương Manh thật ngu ngốc.
Tuy vậy cô ấy cũng sẽ không coi thường Vương Manh, mỗi người có một quan điểm riêng, cách sống riêng.
"Làm sao cậu biết là nam, nhỡ là nữ thì sao?" Vương Manh nổi giận.
"Hả? Không thể nào?" Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Vương Manh: "Cô gái ngoan ngoãn của chúng ta cũng có lúc không theo quy chuẩn à?"
Xã hội ngày nay đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, nhưng số lượng vẫn còn rất ít, suy cho cùng, tư tưởng của thế hệ cũ vẫn còn rất bảo thủ, những người yêu nhau vẫn rất khó kết hôn.