"Đi đường cẩn thận nhé." Dịch Thi gật đầu, định đi vòng qua Vương Manh.
"Chị Dịch Thi." Trong lúc vội vàng, Vương Manh trực tiếp kéo đối phương.
"Có việc gì à?" Dịch Thi quay lại.
"Em..."
Vương Manh há miệng, nhìn đôi mắt lạnh lùng của Dịch Thi, bản thảo đã chuẩn bị sẵn trong đầu mà giờ cô ấy cũng không nói được một chữ.
Dịch Thi cũng không thúc giục, chỉ đứng yên chờ đối phương mở miệng, lúc Vương Manh kéo cô lại thì nhiệm vụ chính cuối cùng cũng được cập nhật.
Cô không quá ngạc nhiên trước việc cập nhật nhiệm vụ, dù sao mục tiêu nhiệm vụ chính của cô vốn là Vương Manh.
"Chị Dịch Thi." Vương Manh ôm chặt lấy Dịch Thi.
Nói không nên lời trực tiếp động thủ.
Không có tiếng đáp lại nhưng cũng không có lực đẩy ra, có lẽ Dịch Thi cũng không tuyệt tình như vẻ ngoài của mình, trong phút chốc, dũng khí của Vương Manh đã quay trở lại.
"Chị Dịch Thi, chị đừng phớt lờ em được không? Chị nói em là của chị, còn nói chị rất thích em mà?" Đầu vùi vào ngực Dịch Thi, Vương Manh ủ rũ nói.
“Kỳ hạn một tháng đã qua, em được tự do và không còn là của tôi nữa.” Giọng điệu của Dịch Thi vẫn lạnh lùng.
"Em không muốn, em không quan tâm đến kỳ hạn một tháng, em muốn ở bên chị mãi mãi, chúng ta tiếp tục thí nghiệm nhé?" Vương Manh rưng rưng nước mắt ngẩng đầu nhìn Dịch Thi.
"Em không còn giá trị thí nghiệm nữa." Dịch Thi thờ ơ.
Lần này phải để Vương Manh bất chấp tất cả ra mặt mới thực hiện được bước này, nếu cô luôn chủ động, mối quan hệ sau đó sẽ không được đảm bảo.
Vương Manh cố kìm nén nước mắt, nhớ lại mỗi lần cô ấy khóc đối phương thế nào cũng sẽ dịu dàng bảo cô ấy đừng khóc sẽ đau lòng, sau đó nhìn thấy sự thờ ơ hiện tại, trái tim cô ấy không khỏi đau đớn.
"Đừng khóc." Khẽ thở dài, Dịch Thi giơ tay giúp Vương Manh lau nước mắt.
Không biết chủ cũ cơ thể này có loại ma pháp gì, mỗi lần thí nghiệm kết thúc, những thí nghiệm đó đều sẽ thành ra thế này, chẳng lẽ hội chứng Stockholm lại dễ dàng mắc phải như vậy sao? Hay là chủ cũ cố ý dẫn dắt?
Nếu là cố ý dẫn dắt, thì chẳng phải cách đối xử áp bức đồng thời nhẹ nhàng hơn hẳn chủ cũ sẽ vô tình khiến các triệu chứng trở nên trầm trọng hơn sao?
"Chị Dịch Thi, chị đừng phớt lờ em được không? Cho dù em không có giá trị thí nghiệm, em cũng có thể giúp chị một tay, thậm chí làm bất cứ việc gì." Thấy Dịch Thi không còn thờ ơ nữa, Vương Manh vội vàng nói.
Được rồi, vẫn là một bệnh nhân bệnh rất nặng.
Nhưng sau đó Dịch Thi nảy ra một ý nghĩ, có lẽ cô có thể lợi dụng Vương Manh để lừa mục tiêu của nhiệm vụ nhánh phụ đi qua, như vậy sẽ giúp cô đỡ được rất nhiều phiền toái.
"Haha…" Dịch Thi lộ ra nụ cười nhẹ, ôm lại Vương Manh, "Cục cưng, rõ ràng là quyết định buông tha em, vì sao còn muốn quăng mình vào lưới?"
"Chị Dịch Thi... " Vương Manh vừa vui sướиɠ vừa si mê nhìn khuôn mặt tươi cười của Dịch Thi.
“Bây giờ tôi đã có một phòng thí nghiệm hoàn chỉnh, đúng là có lúc tôi bận quá không tự mình làm quá nhiều việc được, vậy nhận em làm trợ lý.” Dịch Thi nâng cằm Vương Manh lên hôn.
Vương Manh chủ động mở miệng cho Dịch Thi nhấm nháp, còn nhiệt tình đáp lại, sau một tuần mới lại được đối phương chạm vào, cô ấy có cảm giác như đã trải qua cả mấy đời.
"Ha… Chị Dịch Thi..." Chỉ sau một nụ hôn, Vương Manh đã hứng tình.
"Lại tùy tiện phát nứиɠ, về đến nhà tôi sẽ phạt em lần nữa." Dịch Thi cắn vào vành tai Vương Manh, buông đối phương ra kéo về phía bãi đậu xe.
Hai chữ “về nhà” khiến lòng Vương Manh ấm áp, là “về nhà” thay vì “đến nhà tôi”, điều đó đã cho thấy Dịch Thi hoàn toàn coi cô ấy như người của mình.
Sau khi ngồi lên xe được đối phương thắt dây an toàn giúp, Vương Manh đỏ mặt nắm chặt dây an toàn, trong đầu cô ấy đã bắt đầu mơ tưởng đến khung cảnh buổi tối.