Nhân Ngư Thương

Chương 31

Liễu Đào vẻ mặt tuyệt vọng, cúi đầu nhìn xuống sợi xích sắt trong tay, không cam lòng gào lên:

"Bộ tộc bị thần linh nguyền rủa của ta đã ẩn nấp trăm năm, lần nữa sắp bị tiêu diệt sao!!!"

Thương Bắc Tinh chống nạnh cười ngạo nghễ:

"Ahahaha, ahahaha ặc..."

Một thanh kiếm từ sau lưng đâm xuyên qua ngực phải của hắn, m/áu nhuộm đỏ bộ quần áo m/àu ánh trăng, miệng hắn ói ra từng ngụm m/áu tươi.

"Thương Bắc Tinh!!!"

Tôi lao tới ôm lấy Thương Bắc Tinh đang ngã xuống, phía sau là Chu Hào với vẻ mặt giễu cợt:

"Ai nói với các người, rằng bộ tộc bị thần nguyền rủa chỉ có nữ nhân?"

Chu Hào lạnh lùng ném một chùm chìa khóa cho tôi:

"Mở cùm ra cho họ, nếu không hắn sẽ ch/ết."

Lúc này tôi mới nhận ra môi Thương Bắc Tinh đã biến thành màu xanh đen, m/áu ói ra cũng chuyển từ màu đỏ sang màu đen, rõ ràng là đã bị trúng kịch độc.

“Ch/ết t/iệt!”

"Tôi, tôi thật sự không ngờ tới, người bị thần nguyền rủa, còn có cả nam…”

Thương Bắc Tinh nằm trong vòng tay tôi và nở nụ cười khổ:

"Lưu Ly, phải làm sao đây, tôi thật là ngu ngốc mà, mất thể diện quá, tôi không muốn sống nữa…”

"Câm miệng cho tôi!!!"

Tôi ấn mạnh vào vết thương của hắn, cố gắng ngăn m/áu chảy ra.

Chu Hào cau mày ném cho tôi một lọ thuốc:

“Thuốc này có thể cầm máu nhưng không có tác dụng giải độc.

"Tôi ở đây chờ cô trong một giờ, nếu sau một giờ kết giới do đại pháp sư bố trí còn chưa mở ra, hắn nhất định sẽ ch/ết."

Liễu Đào đưa tay ra trước mặt tôi, mắt cười cong thành hình trăng lưỡi liềm:

"Nhân ngư à, kỹ năng diễn xuất của tôi có tốt không? Vừa rồi ngay cả tôi cũng bị dọa bởi kỹ năng diễn xuất của mình!”

"Ha ha, cô phải đi nhanh một chút, nếu chậm trễ thì đồng bọn của cô sẽ ch/ết."

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn cô ta, không cam lòng mở khóa cùm trên tay cô ta và Tiểu Thất.

"Không ra được cũng không sao. Chúng ta cứ chơi đùa trong thị trấn một chút!"

Liễu Đào dang rộng hai tay bay lên không trung, khói đen cuồn cuộn bốc ra từ trong cơ thể, thoạt nhìn giống như một đám mây đen nhỏ.

"Quác…quác!"

Một đàn quạ đen bay tới, không ngừng bay lượn vòng quanh Liễu Đào như một đàn cá.

Một lúc sau, đàn dơi cũng kéo đến.

Trên mặt đất càng có nhiều động vật hơn, chúng kéo đến cuồn cuộn và dày đặc, đến mức gần như không thể nhìn rõ màu sắc của nền đất.

Những con chuột đen, những con rắn đủ màu sắc, những con cóc đủ loại, còn có những con gián và rết to lớn khác thường...

Tôi ôm Thương Bắc Tinh rúc vào trong góc tường, lạnh nhạt nhìn Liễu Đào biến tất cả những con vật này thành nguồn lây dịch bệnh.

Bộ tộc bị thần linh nguyền rủa, nhân tộc, nhân ngư, nhân thú, pháp sư, phù thủy, thiên sứ, yêu quái...

Trên mảnh đất này mỗi ngày đều xảy ra những cuộc tranh đấu, vì quyền lực, vì lợi ích và vì một số điều không thể giải thích được.

Thương Bắc Tinh và tôi không nên dính dáng tới những chuyện này, chỉ cần nhận những ủy thác nho nhỏ và sống một cuộc sống tự do tự tại có phải tốt hơn không...

Nhưng giờ hối hận cũng đã muộn, nhìn sắc mặt càng ngày càng tái nhợt của Thương Bắc Tinh, trong lòng tôi không khỏi hoảng hốt.

Hắn là người bạn duy nhất của tôi trong thế giới này, dẫn tôi đi khắp nơi, dạy tôi cách sinh tồn trong tự nhiên, và thậm chí là nấu cơm cho tôi.

Dù tôi có là một nhân ngư xấu xí hay xinh đẹp, hắn cũng chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt ghê tởm như những gã đàn ông khác.