Tôi không thể mất người bạn duy nhất này, tôi phải cứu hắn!
"Liễu Đào, cẩn thận!!!"
Chu Hào hai mắt sắp nứt ra, kêu lên một tiếng vô cùng thê lương.
Tôi theo tiếng kêu nhìn lại, thấy một mũi tên sắc nhọn đã bắn trúng Liễu Đào, cô ta rơi thẳng xuống như một con chim bị gãy cánh.
Là đại pháp sư!
Đại pháp sư đến!
Tôi không hy vọng xa vời rằng đại pháp sư sẽ mở kết giới ra để cứu Thương Bắc Tinh, ông ta đã dùng người trong thị trấn làm mồi nhử để bẫy cô gái bị thần linh nguyền rủa.
Những con vật chạy tán loạn, dịch bệnh sẽ nhanh chóng lan ra toàn thị trấn, chờ đến khi đại pháp sư và phù thủy chế được thuốc giải, ít nhất một nửa số người trong thị trấn đã ch/ết rồi.
Loài người còn không quan tâm đến tính mạng của chính mình, vậy tại sao tôi phải quan tâm?
Tôi ôm Thương Bắc Tinh chạy về phía trung tâm thị trấn, bỏ lại đại pháp sư và Chu Hào sau lưng.
Đại pháp sư không chú ý đến chúng tôi, sự chú ý của ông ta đều tập trung vào Chu Hào.
"Cô gái bị thần linh nguyền rủa? Nam nhân?”
“Bộ tộc bị thần linh nguyền rủa, vẫn còn tồn tại nam nhân!”
Tôi ôm Thương Bắc Tinh chạy một lúc, không biết tại sao cảm thấy người càng lúc càng nóng, mồ hôi rơi như mưa.
Nhiệt độ trong không khí cao đến mức nóng bỏng người, khi hít vào thậm chí có thể cảm giác được phổi đang bị đốt cháy.
Sức lực của tôi càng ngày càng yếu đi, nhân ngư sợ nhiệt độ cao, trong hoàn cảnh này, tôi căn bản không thể chạy xa.
"Thương Bắc Tinh, anh tỉnh lại đi!"
Tôi dừng lại trước một tiệm thuốc, đạp văng cửa, sau đó đặt Thương Bắc Tinh xuống sàn.