Nhân Ngư Thương

Chương 30

Chu Hào tiến lên ôm chân tôi, lại bị tôi đạp cho lăn mấy vòng, nếu không phải tại hắn, sao tôi có thể bị bọn họ uy hϊếp!

Tiểu Thất bắt giữ Thương Bắc Tinh, còn tôi bắt giữ Liễu Đào, bốn người chúng tôi giằng co nhau, dần dần ra khỏi địa lao.

Chu Hào không ngừng la hét ở bên cạnh tôi, muốn tôi quyết tâm không để đám Liễu Đào rời đi.

"Đây chính là những cô gái bị thần linh nguyền rủa! Nếu cô thả họ đi, mọi người trong thị trấn đều sẽ ch/ết!"

Tôi lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn:

"Người dân trong thị trấn này thì có liên quan gì đến tôi?"

"Tôi chỉ quen biết Thương Bắc Tinh."

Hơn nữa, tôi quét mắt xuống mặt đất, những con chuột mang theo bệnh dịch đã chạy ra khỏi địa lao từ lâu.

Thương Bắc Tinh im lặng nhìn tôi với đôi mắt ngấn nước, trông như đang vô cùng xúc động.

"Cô đi chuẩn bị xe ngựa, nếu không tôi sẽ gi/ết hắn!"

"Nếu cô dám gi/ết hắn, tôi lập tức đ/âm ch/ết chị cô!"

"Cô thả chị tôi ra!"

"Cô thả Thương Bắc Tinh ra!"

Tôi và Tiểu Thất trừng mắt nhìn nhau, không ai nhường ai.

Đấu mắt một hồi, Thương Bắc Tinh yếu ớt nói:

"Hay là chúng ta rời khỏi thị trấn này trước nhé?”

“Đợi lát nữa đại pháp sư và thị vệ đến, như vậy chúng ta ai cũng không chạy được.”

Trên đường khắp nơi đều là chuột, trên mái hiên, máng nước, còn có ở giữa đường.

Khi chúng tôi vừa rời đi, bệnh dịch khủng khϊếp sẽ lan ra khắp thị trấn, không ai có thể may mắn tránh khỏi.

Những cô gái bị thần linh nguyền rủa thích tạo ra ôn dịch và bệnh tật, họ dành cả cuộc đời để nghiên cứu ma thuật hắc ám, sử dụng x/ác ch/ết để tạo ra những căn bệnh truyền nhiễm đáng sợ nhất.

Họ lấy sức mạnh từ nỗi sợ hãi, tức giận và đau thương của con người, đồng thời lấy những cảm xúc tiêu cực của con người để làm thức ăn.

Đây cũng chính là lý do khiến mọi người đều trở nên sợ hãi khi nghe đến cô gái bị thần linh nguyền rủa.

Mọi quốc gia đều có thái độ giống nhau đối với những cô gái bị thần nguyền rủa, thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót.

Tôi nói một cách thờ ơ, nhưng trong thâm tâm tôi có cảm giác kỳ lạ, có tự trách, áy náy, còn có chút khổ sở.

Mặc dù tôi không thích loài người, nhưng cũng không muốn nhìn thấy họ ch/ết một cách vô tội vạ.

Địa lao nằm ở phía tây thị trấn, chúng tôi tăng tốc và nhanh chóng đến chân tường thành.

Góc tường cũng có rất nhiều chuột vây quanh, những con chuột này leo dọc theo tường thành, nhưng dường như bị một kết giới vô hình chặn lại, dù có làm thế nào cũng không thoát ra được.

Liễu Đào hoảng hốt:

"Nguy rồi, đây là kết giới do đại pháp sư bố trí!"

"Rắc rắc!"

Trên cổ tay Tiểu Thất xuất hiện một sợi dây xích, cô ta ngay lập tức từ rơi từ trên cao xuống đất.

Thương Bắc Tinh hất tóc một cách đẹp trai:

"Ha ha, không ngờ tới phải không, tôi đã biết trước âm mưu của các người!!!"

Tất cả những thứ này đều là kế hoạch của Thương Bắc Tinh. Người ủy thác cho chúng tôi không phải là cha của Liễu Đào, mà là đại pháp sư của thị trấn này.

Đại pháp sư từ lâu đã nghi ngờ đồng bọn của Tiểu Thất sẽ đến giải cứu cô ta nên đã cẩn thận bố trí cái bẫy này để chờ bọn họ tự chui đầu vào lưới.

"Ôi, thật đáng tiếc, mấy ngày nay tôi mai phục chờ xem cô còn có đồng bọn nào khác không.”

"Không ngờ cô gái bị thần nguyền rủa nổi tiếng một thời, giờ chỉ còn sót lại hai người mà thôi!"

Thương Bắc Tinh làm thợ săn tiền thưởng lâu như vậy, thân thủ nhạy bén, võ công cao cường, hắn bị Tiểu Thất khống chế chỉ là để xem có ai khác ra tay cứu hai người hay không.

Tôi ngơ ngác nhìn Thương Bắc Tinh, hắn nhận ủy thác này, thậm chí ngay cả tôi cũng lừa gạt?

Những lo lắng và áy náy vừa rồi của tôi, toàn bộ đều uổng phí???