Nhân Ngư Thương

Chương 11

"Sau đó, muội muội của hắn sinh ra một đứa con là nhân ngư, chính tay Tống Thanh Trúc đã ném ch/ết đứa bé đó."

"Mọi người đều nói Tống Thanh Trúc ghét nhất chính là những đứa trẻ nhân ngư, nếu nhìn thấy chúng, hắn sẽ cho chúng ăn đủ loại thuốc kỳ quái."

“Sau khi uống những thứ thuốc đó sẽ bị thối mặt, thối chân, đau bụng, gặp ác mộng… Không biết ngươi đã trải qua hết những cảm giác đó chưa?”

Ta kinh hãi nhìn hắn, hắn nói dối! Hắn đang nói dối!

Nhân ngư này đã biết mối quan hệ của ta cũng như sự tin tưởng của ta đối với Tống tiên sinh, giờ đây hắn lại muốn tự tay phá hủy sự tin tưởng này!

Tống tiên sinh sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy, đối với ta ông ấy là người tốt nhất trên đời, ông ấy gọi ta là Lưu Ly!

Nhưng mà, mỗi lần ta đến chỗ Tống tiên sinh, ông ấy đều cho ta kẹo.

Sau khi ăn kẹo, ta sẽ cảm thấy khó chịu rất lâu, chính vì thế ta cũng sẽ bị cha mẹ phạt vì không thể làm việc do sức khỏe không tốt.

"Ngươi nói bậy!"

"Việc của Tống Thanh Trúc trong làng không phải là bí mật, ngươi chỉ cần hỏi một người nào đó, chẳng phải sẽ biết sao?”

Ta tức giận bước tới, ngồi xổm xuống:

"Nếu ngươi còn nói thêm một câu nào nữa, ta sẽ bẻ gãy từng cái răng của ngươi!"

Nhân ngư nhìn ta một cách nghiêm túc, một lúc sau mới ôm bụng cười điên cuồng:

"Ôi, ta cao hứng quá, cá nhỏ xấu xí, tin ta đi, đêm nay là đêm trăng tròn, cha mẹ ngươi nhất định sẽ bưng hai bát thuốc cho ngươi uống."

“Chỉ cần không uống thuốc, sự thật không phải sẽ bại lộ sao?”

"Nhớ bột vỏ sò, nó có thể giảm đau và giúp đuôi ngươi hồi phục nhanh hơn."

Ta thò tay vào trong l*иg, dùng sức bịt miệng hắn lại:

"Im đi. Nếu ngươi còn nói nữa, ta sẽ nhét đôi giày hôi hám của cha ta vào miệng ngươi."

Nhân ngư ngừng nói, chỉ nhìn ta cười. Hắn cười ngặt nghẽo khiến ta cảm thấy sợ hãi đến mức không biết phải làm gì.

Nếu những gì hắn nói là sự thật, chẳng lẽ mọi người xung quanh đều muốn gi/ết ta sao?

Sau một ngày làm việc thất hồn lạc phách, ta đổ hết dầu cá vào ống tre rồi đóng gói lại, vừa về đến nhà, mẹ cau mày bưng hai bát thuốc tới:

"Thật là quỷ đòi nợ mà. Ta đã tốn bao nhiêu tiền mua thuốc cho ngươi hả?"

“Ngươi có làm bao nhiêu việc cũng không trả nổi tiền của nửa bát thuốc này. Ta thật xui xẻo lắm mới sinh ra một đứa con gái xấu xí như ngươi!”

Tối nay là đêm trăng tròn, cũng là thời điểm khó khăn nhất đối với ta. Cơn ngứa ngáy ở chân dường như đã chạm tới tận xương tủy, nhưng ta lại không dám đưa tay ra gãi.

Bởi vì chỉ cần gãi, cơn ngứa ngáy sẽ càng nặng hơn, đến mức ta chỉ muốn đập đầu t/ự s/át.