Nhân Ngư Thương

Chương 10

"Ồ, những ngày tốt đẹp sắp đến rồi. Sao lại giận dữ thế?" Mẹ mắng cha ta và bước tới đỡ ta dậy.

"Đúng đúng, bà nói đúng. Ta phải nên vui mừng mới phải, hahaha!”

Mẹ ta an ủi vỗ vào ngực cha ta:

"Chúng ta đã chịu đựng bao nhiêu năm nay, bây giờ chỉ còn mấy ngày nữa thôi.”

Cha ta gật đầu hiểu ý:

"Nương tử nói rất đúng, là lỗi của ta."

Những lời bọn họ nói, một câu ta nghe cũng không hiểu, ta che mặt, co rúm vai lại định quay vào bếp làm việc, nhưng khi ta chuẩn bị rời đi, mẹ gọi ta lại:

"Con hãy dành thời gian trong vài ngày tới để dọn dẹp nhà cửa kỹ càng. Còn 100 quả trứng mà mẹ để dành, hãy nhuộm chúng thành màu đỏ, may thêm vài đôi tất và nón cho trẻ sơ sinh, hiểu chứ?"

Ta kinh ngạc nhìn mẹ, trứng nhuộm màu đỏ? Chuẩn bị quần áo và tất cho trẻ sơ sinh?

Đây là việc phụ nữ phải làm sau khi sinh con nhưng mẹ lại không có bầu!

Dù cho ta có cảm thấy kỳ quái, thì ta cũng không có quyền hỏi, ta không có tiếng nói trong cái gia đình này. Ta cụp mắt nghe mẹ dặn, nhặt ống tre quay vào bếp.

Nhưng khi quay lại nhà bếp, ta không đóng cửa lại, mà lén đứng đằng sau cửa, nghe cha mẹ ta nói chuyện với nhau.

Họ đang trò chuyện trong sân, cố tình nói nhỏ tiếng, ta chỉ nghe thấy vài câu thoáng qua.

Có cái gì mà “mười ngày sau”, “con trai” còn “chướng mắt” cái gì đó.

"Sau 15 năm chờ đợi, con trai chúng ta cuối cùng cũng có thể về nhà!"

“Nếu không có cái thứ chướng mắt đó, sao con trai chúng ta có thể xa chúng ta lâu như vậy?”

"Chờ cũng đã 15 năm rồi, chẳng lẽ lại không đợi được thêm 10 ngày? Cố nhịn thêm chút nữa, đừng làm tổn thương nó!"

Trong góc bếp, nhân ngư ngồi trong l*иg đột nhiên lên tiếng, cao giọng một lúc rồi lại trầm xuống.

Thấy ta nhìn qua, hắn nhếch khóe miệng:

"Nhân ngư có thính giác tốt lắm, chẳng phải ngươi muốn nghe họ nói gì sao? Không cần phải cảm ơn đâu."

Khi nghe những lời của nhân ngư, ta chỉ cảm thấy như mình đang ở trong bóng tối hỗn loạn, không thể nhìn rõ con đường phía trước.

Ta không thể tin tưởng nhân ngư, cả cha mẹ ta cũng vậy. Ta phải làm gì đây?

Nhìn thấy vẻ mặt tái nhợt của ta, nhân ngư cười lạnh:

"Dáng vẻ của ngươi làm ta nhớ đến một người, tiên sinh dạy học trong làng của ngươi, Tống Thanh Trúc.”

"Hắn ta cũng có biểu cảm tương tự như ngươi khi nương tử của hắn bị nhân ngư dìm ch/ết."

Tống Thanh Trúc? Hắn biết Tống tiên sinh!

Thấy ta vểnh tai lên, nhân ngư nói tiếp:

"Tống Thanh Trúc cũng là một người đáng thương, cha hắn bị nhân ngư dìm ch/ết, nương tử của hắn cũng bị nhân ngư gi/ết ch/ết, hắn hận nhất chính là nhân ngư."

"Nghe nói muội muội của Tống Thanh Trúc bị nhân ngư bắt cóc và khi dễ, mất tích nửa năm, đến khi trở về lại bụng mang dạ chửa."