Nhân Ngư Thương

Chương 12

"Uống nhanh đi, ngày mai còn có rất nhiều việc phải làm!"

Mẹ ta trợn mắt, đóng cửa bước đi, không hề lo lắng ta có uống thuốc hay không. Vì nếu không có loại thuốc này, ta sẽ không thể sống sót qua đêm nay.

Ta lấy chiếc túi vải đã chuẩn bị sẵn ra, dùng răng buộc sợi dây trên túi vải để buộc tay mình lại, phòng ngừa ta không khống chế được lại gãi cho bớt ngứa.

Ta nghiến răng kiên trì một lúc, mồ hôi trên người ướt rồi khô, khô rồi lại ướt.

Ta nằm trên giường nhìn chén thuốc trên bàn, nhân ngư nói đúng, mẹ ta quả nhiên đã cho ta hai bát thuốc.

Khuôn mặt nhân ngư, khuôn mặt Tống tiên sinh và khuôn mặt cha mẹ ta cứ hiện lên trước mắt ta.

Ta không biết mình có thể tin tưởng ai, và ta cũng không biết phải làm gì, ta chỉ muốn sống...

Trong cơn đau tột độ, ý thức của ta rơi vào trạng thái hôn mê.

Màn đêm càng lúc càng sâu, ta muốn làm gì đó để ngăn cơn ngứa ngáy trên người, cho dù có phải cắt da thịt của chính mình, miễn là có thể đỡ ngứa.

"Nước biển chỉ là một loại độc tố ăn mòn cơ thể mà thôi, quá trình thải độc sẽ phải mất cả ngày mới kết thúc!"

Trong lúc ta đang mơ hồ, lời nói của nhân ngư lại vang lên bên tai ta.

Ta nghiến răng nghiến lợi chống đỡ cơ thể, ngồi dậy khỏi giường và loạng choạng đi về phía bờ biển.

Trời đã khuya, trong làng chài nhỏ yên tĩnh tối đen như mực không có lấy một ngọn đèn.

Cũng may hôm nay là ngày trăng tròn, tuy trời tối nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ đường ra bãi biển.

"Ùm!"

Ta liều mạng nhảy xuống biển thì một cơn đau khủng khϊếp bất ngờ ập đến, ta gần như ngất đi vì đau đớn.

Từng tấc da thịt trên cơ thể như bị lửa đốt cháy, lại giống như bị dùng gậy đánh mạnh vào.

Ta đạp nước vài cái rồi nhanh chóng leo lên bờ, ngồi trên bãi biển hít thở sâu mấy cái, ta ngạc nhiên nhận ra chân mình hình như không còn ngứa nữa.

Nhưng tình trạng này không kéo dài được bao lâu, khi cảm giác ngứa ngáy quen thuộc lại ập đến, ta hít một hơi thật sâu và lại lao xuống biển.

Suốt đêm như vậy, ta cứ lao vào lao ra khỏi đại dương cho đến khi từ phía xa xa trên bãi biển hiện lên một vệt màu cam.

Ta ngồi trên một tảng đá, lặng lẽ nhìn màu sắc tươi sáng này, dù màn đêm có đen tối đến mấy thì vẫn có khoảnh khắc mặt trời mọc.

Nhưng khi nào thì cuộc đời u ám của ta mới có được ánh sáng như thế này đây?

Mãi cho đến khi mặt trời đã ló hẳn khỏi mặt nước, ta mới miễn cưỡng rời bãi biển.

Cha mẹ ta vẫn còn đang ngủ nên ta đã lê thân hình mệt mỏi bắt đầu làm việc.

Tháng sau, đại nhân phụ trách mua nhân ngư sẽ đến, và trong bếp nhà chúng ta vẫn có một con nhân ngư còn sống.

Ta không muốn gi/ết nhân ngư, cha mẹ ta đã trừng phạt ta rất nhiều lần vì việc này nhưng ta vẫn không thể làm được.