Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 31

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Đêm khuya, Tư Đồ đậu xe ở khu hơi xa biệt thự, ngồi chờ.

Không lâu sau, Liêu Giang Vũ mặc bộ quần áo màu đen đi tới, leo lên xe, “Tử Hi sao rồi?”

“Không bị thương. Làm tôi sợ muốn chết, nếu xảy ra chuyện thật, tôi không biết làm sao ăn nói với anh.” Nói xong, Tư Đồ lau trán một cái.

Liêu Giang Vũ hít một hơi thật sâu, “Em ấy nói muốn giúp các cậu, tôi cũng không cản được. Cậu đừng suy nghĩ nhiều, không phải cậu biến Tử Hi thành con mồi, chúng ta không đề phòng Hàn Cương thôi.”

Tư Đồ kinh ngạc nhìn Liêu Giang Vũ, “Sao hôm nay rộng lượng vậy?”

“Mẹ nó, tôi phải ở đây giúp cho cậu, ở bên kia còn phải xin ý kiến của Tử Hi. Tôi làm không tốt thì thành Trư Bát Giới soi gương cmnr! Quỷ già háo sắc cậu bớt nói mấy câu thì chết hả!”

Tư Đồ cười, vỗ nhẹ vai hắn, “Anh về với Tử Hi đi.”

“Cậu cẩn thận đó, bên trong có nhiều người lắm.”

“Đây không phải trò chơi nhiều người, trong lòng tôi rõ.”

Nói xong, Liêu Giang Vũ xuống xe, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.

Tư Đồ đi bộ chừng mười phút thì tới trước cửa biệt thự. Không đợi hắn nhấn chuông, phía sau đã có họng súng chỉa vào lưng.

“Mày tới đây làm gì?” Người phụ trách tuần tra ban đêm hỏi.

“Nói với ông ta, người đang trong tay tôi.”

Người nọ trầm mặc mười giây, lấy điện thoại ra nói mấy câu tiếng Anh. Sau đó nói với Tư Đồ, “Giơ tay lên.”

Tư Đồ ngoan ngoãn giơ tay lên, người phía sau lục soát hắn, chắc chắn không có gì bất thường mới mở cửa biệt thự.

Chủ nhà đang ngồi ở phòng khách, Hàn Cương yên vị trên sô pha, cười như không cười nhìn Tư Đồ, “Lại gặp rồi, Tư Đồ tiên sinh.”

“Tôi không rảnh để đi xem ông làm gì, ông cũng đừng ở không đi trêu chọc bạn của tôi.”

Cơ mặt Hàn Cương hơi giật giật, nhưng cũng mau chóng trở về bình thường, “Ta thật không tưởng tượng nổi, tại sao đặc công lại ra mặt?”

“Thế nào, sợ rồi? Nói thật với ông, đặc công không ghim ông, chỉ là cấp trên của họ có quan hệ với tôi. Sao hả, không dọn được luật sư của tôi thì đυ.ng vào người bên cạnh hắn?”

“Vị luật sư của cậu đúng là không đơn giản, ta lại không may gây tai nạn chết người, phải nghĩ cách cái đã.”

“Đừng nói nhảm nữa Hàn Cương, người của ông bị bắt rồi, chẳng khác nào bại lộ nơi ẩn nấp của ông. Muốn gặp cảnh sát địa phương một lần hay gặp cảnh sát quốc tế?”

Hàn Cương cười nhạt với lời uy hϊếp của Tư Đồ, “Cậu tưởng ta chỉ có một chỗ duy nhất? Ta dám ở đây là đã chẳng sợ cảnh sát địa phương, còn cảnh sát quốc tế, bọn họ tạm thời không dám đυ.ng đến ta.”

“Biết biết, dù sao danh sách trong tay ông cũng là một bảo bối.”

Tư Đồ vừa nói xong, sắc mặt Hàn Cương liền thay đổi. Những người xung quanh đồng thời móc súng, nhắm vào Tư Đồ! Mà Tư Đồ lại triệt để không thấy sát khí của họ, nói với Hàn Cương, “Tôi biết tất cả mọi chuyện, cũng biết lập trường của ông. Ban đầu, tôi không định nhúng tay, nhưng giờ thì khác rồi.”

“Tư Đồ tiên sinh can đảm hơn người nha.” Lúc Hàn Cương nói chuyện, lộ ra một chút sát khí lạnh băng, có thể nhìn ra, ông định tặng Tư Đồ một vé về với tử thần.

Bao nhiêu sóng to gió lớn đều ập tới, cho dù ông là tình báo quốc tế, Tư Đồ vẫn đứng vững như núi Thái Sơn, chỉ là hắn không treo nụ cười trên mặt, lạnh lùng nói, “Nếu tôi dám tới đây, tôi đã chẳng sợ đạn súng của các người, nói trắng ra, ông chẳng dám ở đây chơi một vố lớn. Ông có thể lăn lộn ở quốc tế lâu như vậy, chắc chắn không phải kẻ ngu, chưa nghe tôi nói xong, ông không nên ra tay.”

Tư Đồ nói ra suy nghĩ trong lòng Hàn Cương, ông cũng không cho Tư Đồ là một người lỗ mãng. Đã vậy thì cứ nghe thử, một tên thám tử rốt cuộc muốn nói cái gì.

“Hàn Cương, những lời trước đây tôi nói với ông coi như bỏ! Tôi không có ý định dẫn ông ra.”

“Ồ? Vậy cậu định làm gì?”

“Tôi muốn trao đổi một người.”

“Ai?”

Tư Đồ viết một cái tên lên bàn, Hàn Cương càng xem càng kinh ngạc, “Sao cậu lại biết hắn?”

“Hừ, nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Hàn Cương, ông giao người này cho tôi, tôi sẽ làm điều ông muốn.”

“Cậu làm sao biết ta muốn cái gì?”

“Bởi vì tôi cũng từng mất người thân.”

Một câu nói vô cùng đơn giản, vốn không phải câu nói chí mạng với Hàn Cương, nhưng chính vì câu này lại khiến Hàn Cương bị Tư Đồ làm xúc động. Ông cắn răng nhận định thật lâu, đột nhiên ngẩng đầu nói, “Thành giao!”

Lâm Diêu ngủ một giấc trong phòng họp, đầu toàn nghĩ đến Tư Đồ, lúc này chắc hắn đang nghĩ về vụ án, chứ không phải người đàn ông không thành thật nhà mình. Nhưng chịu thôi, một giây trước mới đuổi hắn khỏi suy nghĩ, một giây sau lại nghĩ tới hắn.

Từ lúc đồng ý với Lưu Văn Đình, bọn họ bao lâu rồi không ở cùng nhau? 15 ngày hay là 20 ngày? Đêm đó ôm nhau ở thành phố F, giống như một giấc mơ, cảm giác không chân thật. Nói chính xác là không đã ghiền, thật muốn chìm vào giấc ngủ cùng hắn, rồi cùng nhau thức dậy, cùng nhau cãi ầm ĩ giống như thường ngày.

Mau mau kết thúc vụ này thôi, nhớ hắn đến điên rồi.

Thở dài, Lâm Diêu không ngủ được, hắn vừa đứng dậy, Đường Sóc đã mở cửa phòng họp, hưng phấn nói, “Lâm ca, tụi em về rồi!”

Tạm thời bỏ qua nỗi nhớ nhung chua xót, Lâm Diêu gọi Đường Sóc và Diễm Bình vào, ba người lấy thời gian biểu xếp ra bàn. Đường Sóc lấy thời gian biểu của Ngô Hoa, Vương Vĩ và Tiffany ra, đặt trước mặt Lâm Diêu, Diễm Bình nói, “Căn cứ theo kết quả điều tra, sau khi kết thúc vòng bán kết ở Nhật, có vài thí sinh tự đi một mình. Đến ngày 20 tháng này thì tập hợp ở thành phố T. Tới ngày 26 thì đến đây. Nhân viên bắt chuyến bay buổi trưa ngày 26, từ thành phố T đến đây, 14:00 thì đáp. Theo tin nghe ngóng được, người tự rời khỏi Nhật Bản trong nhóm nhân viên có Ngô Hoa, nhưng hắn nhập cảnh lúc nào thì không ai biết. Thậm chí không ai chắc chắn từng gặp hắn ở thành phố T.”

Lâm Diêu nhíu mày, không hiểu hỏi, “Không thể nào, nói thế nào đi nữa hắn cũng là người phụ trách ăn uống. Sao lại không ai nhớ từng gặp hắn?”

“Không rõ lắm. Lời khai của ai cũng giống nhau, hình như là từng nhìn thấy, nhưng lại không có tiếp xúc. Nói chính xác là, không chắc chắn 100% là Ngô Hoa. Cho nên, em nghi ngờ, rất có thể Ngô Hoa nhờ người đóng giả mình ở thành phố T.”

Lâm Diêu không phát biểu ý kiến, mắt nhìn thời gian biểu của Ngô Hoa, bên trên viết rõ, người chắc chắn từng gặp Ngô Hoa, là vào sáng ngày 27. Nói chính xác là, từ lúc vòng bán kết ở Nhật kết thúc đến khi Lộ Tiểu Yến bị gϊếŧ, người này chưa từng xuất hiện.

Lâm Diêu hỏi, “Còn Tiffany?”

Đường Sóc đặt tờ giấy trong tay trước mặt Lâm Diêu, “Cô gái này rất kì lạ. Sau khi vòng bán kết ở Nhật kết thúc, Lộ Tiểu Yến tự rời khỏi, nhưng mà không có về nước. Mà Tiffany cũng lặng lẽ biến mất. Em nghĩ là âm thầm theo dõi Lộ Tiểu Yến.”

“Có manh mối Lộ Tiểu Yến đi đâu không?” Lâm Diêu hỏi.

“Tụi em tra được rồi. Lúc ở khách sạn em có gọi cho tổ bên ngoài, bọn họ từ mạng lưới quốc tế tra được, Lộ Tiểu Yến sau rời khỏi Nhật Bản liền đi Mỹ. Rất có thể là đi gặp Hàn Cương.”

Lâm Diêu lắc đầu với Đường Sóc, “Cô ta không phải đi gặp Hàn Cương mà là theo chân Hàn Cương. Cho nên, Tiffany và Ngô Hoa mới chia ra hai đường. Tiffany theo dõi Lộ Tiểu Yến đi Mỹ, mà Ngô Hoa thì lén trở về nước, đợi Lộ Tiểu Yến trở về. Đây cũng là để chuẩn bị lỡ như Tiffany thất thủ hoặc không có thu hoạch.”

Diễm Bình chớp mắt, không rõ ý của Lâm Diêu lắm, hỏi, “Tại sao?”

“Ở mặt này khá phức tạp. Tại sao cảnh sát quốc tế muốn nhắm vào Hàn Cương còn muốn lẻn vào cuộc thi, chỗ này mặc dù chúng ta còn chưa biết, nhưng rất có thể là một chuyện rất quan trọng. Mà theo cách cảnh sát quốc tế không dám thẳng thắn đối phó với Hàn Cương cho thấy, ông ta đang nắm một điểm chí mạng của cảnh sát quốc tế. Cảnh sát quốc tế đương nhiên không chịu thua thiệt, bọn họ nhất định sẽ áp dụng đường khác. Bước đầu tiên của đường này chính là Lộ Tiểu Yến!

Vậy thì, đi theo Lộ Tiểu Yến nhất định tìm ra Hàn Cương, tìm được Hàn Cương rồi thì rất có thể chuyển bại thành thắng, đây là tình hình hiện tại của cảnh sát quốc tế. Cho nên, bọn họ không dám bắt Hàn Cương cũng không dám thả, chỉ có thể chơi trò này thôi.”

Diễm Bình có hơi rối, nếu để cô đối diện với máy vi tính xem tư liệu cả ngày, cô cũng không choáng váng bằng nghe Lâm Diêu nói mấy câu.

Lúc này Đường Sóc vô cùng tốt bụng nói, “Chị Diễm Bình, con người ai cũng có sở trường riêng, đừng bi quan.”

“Tiểu Đường, em nói vậy càng làm chị bi quan hơn. Tiểu Lâm, cậu nói tiếp đi.” Diễm Bình bỏ qua vấn đề truy cứu.

Lâm Diêu cười cười, không nói gì nữa, xem kỹ vấn đề thời gian của Tiffany. Đường Sóc ngồi bên cạnh chỉ vào kết quả điều tra, “Anh xem chỗ này đi, trong danh sách nhân viên từ thành phố T đến đây có tên cô ta. Cô ta đi cùng các thí sinh và nhân viên đến đây, cho nên, vụ án của Lộ Tiểu Yến, tám trên mười là không liên quan tới cô ta.”

Lâm Diêu không trả lời Đường Sóc, hắn suy nghĩ một hồi, đột nhiên nói, “Tiểu Đường, phiền em gọi tổ trưởng Dương qua giúp anh.”

Không lâu sau, Dương Lỗi xuất hiện trong phòng họp, Lâm Diêu xuất phát từ lòng tôn trọng mà đứng lên, nói, “Tôi muốn xem băng ghi hình sân bay vào ngày 26, lúc nhân viên của cuộc thi từ thành phố T đến đây.”

“Ở đây?”

“Ở đây cũng được, thành phố T cũng được. Anh cần bao nhiêu thời gian?”

“Ba tiếng.”

“Phiền anh làm xong lập tức báo cho chúng tôi biết.”

Dương Lỗi không mấy bất ngờ với yêu cầu của Lâm Diêu, cũng không cảm thấy hành vi tự tiện này của hắn có gì sai. Từ lúc vụ án của nhà họ Đồng kết thúc tới nay, có thể nói Dương Lỗi nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, tất nhiên cũng coi trọng lời nhờ vả của hắn hơn.

Lâm Diêu một lần nữa ngồi xuống, đối mặt với thời gian biểu của toàn bộ nhân viên, tiện tay rút ra hai tờ. Đường Sóc tò mò lại gần xem, chỉ thấy là của đội trưởng Hà và Trịnh Phi. Lúc này Lâm Diêu đột nhiên hỏi một câu, “Từ thành phố T lái xe đến đây mất bao lâu?”

“Lái xe hả? Em nghĩ chắc cũng 3 tiếng rưỡi.”

“Còn nhanh hơn ngồi máy bay?” Diễm Bình có chút kinh ngạc.

“Tại năm ngoái mới xây đường cao tốc mà. Thật ra cũng không nhanh hơn máy bay là mấy, nhiều lắm cũng nửa tiếng thôi. Mà cỡ chị thì thà ngồi máy bay còn hơn ngồi xe, ba tiếng rưỡi, đau hết cả lưng.”

Lâm Diêu không tự chủ gật đầu, hỏi, “Với tốc độ lái xe của Diệp Từ thì mất bao lâu?”

“Anh hỏi tốc độ bình thường hay tốc độ bất bình thường?” Động vật nhỏ có hai đáp án, liền hỏi Lâm Diêu muốn câu trả lời nào.

“Đương nhiên là bất bình thường.”

“Hai tiếng.”

Lâm Diêu suýt nữa thì bật cười, hắn cảm giác mình chạy cũng ghê lắm rồi, Diệp Từ còn kinh khủng hơn hắn nữa! Vậy thì nếu hung thủ có tiêu chuẩn của Diệp Từ, có thể trong vòng hai tiếng đã từ thành phố T đến đây, tất cả đã sáng tỏ. Cho tới bây giờ, bọn họ không điều tra cặn kẽ người ở thành phố T, bởi vì có vài manh mối làm rối bước chân, vấn đề tạo thành một điểm mù.

Nghĩ tới đây, Lâm Diêu đột nhiên cầm thời gian biểu của Vương Vĩ. Bên trên có mấy chữ được viết to — Từ 9 giờ sáng ngày 25 tới 11 giờ trưa ngày 26, ở trong nhà mình tại thành phố T.

“Vương Vĩ sống ở thành phố T?” Lâm Diêu hỏi.

“Hắn có nhà ở đó, sáng ngày 25 tới khách sạn của nhân viên báo cáo sau đó trở về nhà. Mãi đến trưa ngày 26 mới tới sân bay.”

Nói vậy thì, căn cứ theo văn bản, Vương Vĩ là người bị tình nghi nhiều nhất. Nhưng không biết tại sao, trên mặt Lâm Diêu lại xuất hiện nụ cười.

Hết chương 31.

Ying Ying: Chi tiết cuối điêu ko nổi luôn, có đường cao tốc nào mà chạy nhanh hơn máy bay hông… Nội thấy thời gian là điêu lắm ròi =)) Mấy bạn cứ tưởng tượng từ HCM ra HN bay 2 tiếng thì đường lái xe nó bao lâu =)))) Đằng này bay 4 tiếng, chạy xe 3 tiếng rưỡi, ô kê phai =))))

Tui không tin nổi luôn đó trời =))

------oOo------