Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau (Quyển 2)

Chương 30

Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.

Diệp Từ ngồi trong quán trà nhìn phong cảnh bên ngoài, hắn suy nghĩ cái gì không ai biết cả. Hắn xoay xoay chiếc điện thoại, hành vi vô thức này đã làm bại lộ nội tâm lo lắng của hắn. Hai người ngồi bên cạnh hắn càng nói càng kịch liệt, bây giờ gần như trở thành cãi nhau.

Đường Trung Quân dùng sức đập chén trà xuống bàn, lớn tiếng quát, “Cậu muốn xảy ra tai nạn chết người phải không?!”

“Ông thử hỏi Diệp Từ đi, nếu có người đυ.ng vào Tiểu Đường, hắn sẽ làm gì?”

“Ta hiểu ý của cậu, vấn đề là Lâm Diêu sẽ không đồng ý.”

“Có một số việc không thể làm theo ý em ấy được.”

“Cậu làm vậy sẽ bị địch bao vây, còn là cường địch.”

“Tôi cảm thấy rất vô vị.”

“Tư Đồ, cậu không thể biết pháp phạm pháp được!”

“Nếu tôi không thể ra mặt vì em ấy thì không còn mặt mũi tự xưng là chồng nữa.”

“Chẳng ai để ý đâu.”

“Mẹ nó, tôi để ý! Tôi không phải đến đây để trưng cầu ý kiến, chỉ là tới thông báo thôi. Nếu các ông sợ phiền phức, thì cứ đi nói với bọn họ, tôi chính là muốn đập nát đầu thằng nào dám đυ.ng vào vợ tôi! Nếu các ông muốn ngồi mát ăn bát vàng thì coi như mình bị mù rồi đi! Tôi còn việc phải đi, không tiếp được.”

Nhìn Tư Đồ đóng cửa mạnh bạo, Đường Trung Quân càng ý thức vấn đề đang vô cùng nghiêm trọng, ông không lo mình rước họa vào thân, mà ông chỉ lo kế hoạch của Tư Đồ thất bại, hậu quả thật không thể lường được. Mặt khác, kế hoạch của Tư Đồ làm ông vô cùng kinh ngạc, ông không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có cái đầu âm hiểm, cao minh đến thế.

Đường Trung Quân xoay đầu nhìn Diệp Từ nãy giờ vẫn im lặng, “Có cách nào cản hắn không?”

“Không có.”

“Cả Lâm Diêu cũng không được?”

Đường Trung Quân nhìn gương mặt không chút thay đổi của Diệp Từ, đột nhiên thay đổi đề tài, “Con đồng ý với kế hoạch của Tư Đồ?”

Lúc này Diệp Từ mới xoay người lại, đối mặt với Đường Trung Quân. Rất bình tĩnh trả lời, “Đúng vậy.”

Đường Trung Quân thở dài, khiến Diệp Từ tưởng lầm ông sẽ cảm thán kiểu “Liêm Pha già rồi”. Nhưng mà Đường Trung Quân lại nói, “Đây chính là chỗ khác nhau giữa ta và các con.” Nói xong ông vỗ tay thán phục, “Diệp Từ, bộ quân phục này không chỉ đại biểu cho vinh quang và trách nhiệm, còn đại biểu cho kỷ luật và quy tắc. Mặc lâu sẽ tạo thành thói quen sợ đầu sợ đuôi. Thói quen là một thứ rất đáng sợ, một ngày con đã chấp nhận nó, nó sẽ ngấm vào xương cốt của con. Từ ngày ta mặc bộ quân phục này, thấy rất nhiều người bị nó tập thành thói quen. Duy nhất một người không bị nó ảnh hưởng e chỉ có Tiểu Hoàng mà thôi.”

Tiểu Hoàng? Trong lòng Diệp Từ có hơi hoảng hốt, đột nhiên nhớ ra, người Đường Trung Quân nói chắc chắn chính là Hoàng Chính “đầu quỷ”! Hoàng Chính là người Diệp Từ bội phục từ sâu trong đáy lòng. Nhưng mà nghe Đường Trung Quân nói, có vẻ như đã quyết định gì đó, Diệp Từ hỏi, “Ba cũng đồng ý với kế hoạch của hắn?”

“Ta đồng ý.”

“Ba Đường, phải nghĩ cho kỹ đi.”

“Sợ gì chứ, cùng lắm thì cởi bộ này xuống thôi. Cả cuộc đời ta, ta cũng muốn giống như Tiểu Hoàng, trở thành một truyền thuyết.”

Nhìn gương mặt tươi cười khó thấy của Đường Trung Quân, nghe khẩu khí nhẹ như mây của ông, Diệp Từ có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Mỗi lần tới thời điểm này, Diệp Từ trái lại không biết nên nói gì, nhìn vị cảnh giam càng già càng dẻo dai, chỉ có thể nói, “Ba vẫn cứ nên mặc đi.”

Trong tổ trọng án, sau khi Lâm Diêu nói rõ ràng với Cát Đông Minh xong, tổ trưởng đại nhân suy nghĩ cặn kẽ một hồi, quyết định vẫn áp dụng chính sách chăn dê ăn cỏ với Lâm Diêu.

Phát ghi âm trong bút ghi âm một lần, chuyên gia liền dịch ra tiếng Trung cho bọn họ xem.

Tiffany: Không có thời gian, chúng ta phải hành động thôi.

Ngô Hoa: Vào lúc này sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Tiffany: Không đâu, cảnh sát địa phương đều tập trung vào vụ của Nghê Mỹ, tung tích kẻ tình nghi không rõ, hành tung của Hàn Cương họ cũng không nắm giữ. Thừa dịp làm việc vào lúc rối bời này, chúng ta mới có phần thắng.

Ngô Hoa: Cô quên tên thám tử rồi.

Tiffany: Mục đích của hắn là hung thủ, không giống chúng ta.

Ngô Hoa: Nhưng hướng điều tra của hắn và chúng ta là thống nhất.

Tiffany: Yên tâm, tôi đã chuẩn bị món điểm tâm ngọt cho hắn rồi, sẽ không gây trở ngại cho chúng ta. Chuyện này sẽ mau chóng kết thúc, nhưng chúng ta thì chỉ mới bắt đầu hợp tác thôi.

Bọn họ nhìn nhau, phân tích theo đoạn đối thoại này, nhìn như là cảnh sát quốc tế muốn hành động, nhưng bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, thì không ai đoán ra.

“Cảnh sát quốc tế có khi nào muốn bắt Hàn Cương không?” Đường Sóc mở miệng nói.

“Bắt bây giờ? Không phải lúc đâu.” Đàm Ninh có chút nghi ngờ.

“Chắc chắn không phải đơn giản như thế, nhưng đảm bảo có liên quan tới Hàn Cương.” Dương Lỗi là thành viên của tổ chuyên án, cũng vắt óc ra suy nghĩ.

“Tiểu Lâm, cậu thấy thế nào?” Cát Đông Minh không nói ra ý kiến của mình, hắn trưng cầu ý kiến của Lâm Diêu đầu tiên.

Lâm Diêu vẫn trầm mặc không nói, không biết bên ngoài thì bình tĩnh như biển lặng, trong lòng hắn có sóng cuộn mãnh liệt hay không, mọi người ở chỗ này đều im lặng chờ câu trả lời của hắn, mà hắn lại đột nhiên nói, “Trong khoảng thời gian ngắn, đừng quấy rầy tôi.” Nói xong, tiện tay kéo ngăn kéo đựng tài liệu đã phong ấn, cầm giấy bút, đi thẳng vào phòng họp không người.

Hả? Muốn kết án rồi sao? Đường Sóc không thể nào giải thích được. Theo góc độ của hắn, chỉ cần Lâm Diêu lấy tài liệu bị phong ấn ra, chắc chắn là hắn sắp sửa kết án. Nhưng bây giờ, manh mối gì cũng không có! Vụ án lần này, công tác bảo mật của Lâm ca làm tốt thật. Đường Sóc tò mò đi tới, kéo cửa phòng họp ra he hé, thấy Lâm Diêu cũng không sờ tới túi hồ sơ, mà dựa vào bàn viết viết không ngừng.

“Đừng quấy rầy hắn.” Cát Đông Minh kéo Đường Sóc qua một bên, căn dặn.

Đường Sóc nhìn tổ trưởng nhà mình, phát hiện hắn không mang nụ cười, càng không có nét hưng phấn trước khi kết án, người xung quanh cũng giống Đường Sóc, có chút không hiểu nhìn Cát Đông Minh. Đường Sóc thấy không khí nặng nề, liền đùa một câu, “Giờ Lâm ca có cho em xem, chữ của ảnh em đọc cũng không hiểu.”

Đàm Ninh phiền muộn gõ lên đầu hắn một cái, trong lòng nghĩ: Chỉ có mày mới dám đùa vào lúc này thôi.

Thời gian trôi đi, Lâm Diêu viết đầy mười trang giấy, lúc này mới mở hồ sơ ra. Hắn lấy tài liệu về hai vị hành khách xuất hiện trong vụ Nghê Mỹ, xem một lần, hiểu rõ thứ tự bên trong.

Trong đêm xảy ra vụ án, hành khách phát hiện mình mất gậy bóng chày là 00:40 sáng, sau khi tự kiếm 20 phút, tìm tới nhân viên sân bay báo mất là vào 1:10 sáng.

Mà vị khách nói với Phó Kỳ Kỳ là Nghê Mỹ và Vương Vĩ vào nhà vệ sinh trong phòng VIP, thời gian là 1:10. Ban đầu, Lưu Văn Đình chỉ ra ở chỗ này điểm đáng ngờ, mà căn cứ theo lời của hành khách nọ, làm sao hắn biết hai người đi nhà vệ sinh, là vì lúc đó cả hai cãi nhau rất to, Nghê Mỹ tức giận xoay người đi, lúc Vương Vĩ kéo tay cô thì cô ta nói: “Tôi đi nhà vệ sinh”, hành khách đó nhìn thấy Vương Vĩ theo sát Nghê Mỹ đi vào phòng VIP.

Lời khai xem ra đáng tin, căn cứ theo điều tra về hai vị khách của đồng nghiệp, cũng không có chỗ nào nghi ngờ. Nói cách khác, bọn họ không có tình nghi, mà hai lời khai cũng là thật.

Lâm Diêu đặt tư liệu xuống, cầm bút lên viết:

Bị trộm gậy bóng chày lúc — 00:40.

Thời gian tử vong của Nghê Mỹ là từ — 00:30 ~ 1:10.

Phó Kỳ Kỳ phát hiện thi thể lúc — 1:15.

Kì lạ, thời gian quá sát. Nhìn bảng giờ trong tay, Lâm Diêu nhíu chặt mày.

Lâm Diêu ở trong phòng họp đến xế chiều mới bước ra. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Đường Sóc, “Tổ trưởng đâu?”

“Ở trong văn phòng chờ anh đó.”

Nhìn Lâm Diêu bước nhanh về phía phòng làm việc của Cát Đông Minh, Đường Sóc liền đứng lên theo sau. Kết quả, tính luôn Đàm Ninh và Dương Lỗi, năm người này nói chuyện đủ hai tiếng đồng hồ.

Hai tiếng trôi qua, nhóm tổ viên bị triệu tập về nhìn thấy Cát Đông Minh bước ra khỏi phòng, nói với mọi người, “Lão Vương và Tiểu Giai, hai người lập tức tới hiện trường ở sân bay, xem xét lại lần nữa. Tiểu Đường và Diễm Bình, hai người tìm nhân viên bên cuộc thi xác nhận lại, trước khi đến đây, thí sinh và nhân viên bọn họ đã dừng ở những chỗ nào, thời gian bao lâu. Những người còn lại đi theo tổ trưởng Dương nghe phân phó, Đàm Ninh, tôi cần suy nghĩ chút chuyện, cậu lái xe đi.”

Đàm Ninh tay trái đút vào túi, tay phải cầm chìa khóa, đi theo Cát Đông Minh ra ngoài, bên Dương Lỗi cũng bắt đầu phân chia người ra các thành phố làm việc. Trong chớp mắt, trong tổ trọng án chỉ còn một mình Lâm Diêu, hắn như không có chuyện gì làm, ngồi trước bàn làm việc uống cà phê, hưởng thụ yên tĩnh trước mắt.

Ở bên kia, Tư Đồ về nhà, Lưu Văn Đình có vẻ đã đợi hắn rất lâu. Thấy hắn trở về liền nói, “Mẹ gọi cho con hoài không được.”

“Con đi gặp nhân vật lớn, không tiện nghe điện thoại. Có chuyện gì sao mẹ?”

Lưu Văn Đình kéo Tư Đồ ngồi xuống, vội vã mở chiếc túi để trên bàn, rút mấy tấm hình bên trong ra, “Mẹ nhờ người chụp hình ở hội trường cuộc thi. Không phải con nói rồi sao, người đánh Lâm Diêu bị thương cũng bị nó đánh lại, con không có thời gian thì mẹ giúp. Thật ra mẹ cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng trọng tâm vẫn đặt trên Ngô Hoa. Đây là kết quả.”

Tư Đồ cầm tấm ảnh lên xem, tấm thứ nhất là Ngô Hoa dựa vào cửa sổ xem món đồ trong tay, ở cổ tay có vết bầm không rõ lắm, bị ống tay màu đậm che đi hơn phân nửa, nhìn không ra là bị cái gì. Tấm thứ hai, vẫn là Ngô Hoa cầm vật gì đó, ống kính zoom vào cổ tay, nhưng mà, chụp bên hông nên không thấy rõ.

“Mẹ tìm ai chụp mà dở quá vậy, chụp bên hông có thấy gì đâu.”

“Con xem tấm cuối đi.” Lưu Văn Đình không vui nói.

Tư Đồ rút tấm cuối ra xem, lần này hắn không trách nữa. Ngô Hoa trong tấm hình đang cầm ly nước lên uống, cổ tay là vết bầm tích tụ hoàn toàn lộ rõ. Với tay già đời như Tư Đồ, đây là vết thương do bị đánh mà ra! Hơn nữa, hắn biết gần đây Lâm Diêu khá mê muội về phương diện dùng đồ vật nhỏ ra quyền cước, chìa khóa nè, chén nè, ngay cả một cái muỗng cũng có thể trở thành vũ khí. Theo vết thương trên tay Ngô Hoa, nhất định là Lâm Diêu cầm đại vật nhỏ gì đó, biến nó thành vũ khí công kích đối phương.

Tư Đồ nhếch miệng cười, “Giả bộ giỏi đấy, lúc đó con nhìn không ra.”

“Nói với con rồi, cảnh sát quốc tế không phải người bình thường, bọn họ cũng là cao thủ.”

“Dạ, dạ, mẹ nói đúng.” Tư Đồ cợt nhã pha trò với mẹ, không thèm để ý tới sơ sót của Ngô Hoa. Nhưng hắn rất tinh ý hỏi, “Sao mẹ để ý vậy? Áy náy?”

Lưu Văn Đình liếc Tư Đồ, “Nếu nó thật sự thắng con, sau này mẹ đỡ phải đi nịnh bợ nó.”

“Mẹ nói dễ nghe nhỉ, cũng chỉ để lừa cho con đi thôi. Ai thắng ai thua, trong lòng mẹ đã sớm có kết luận. Nếu như…” Tư Đồ còn chưa dứt lời, điện thoại đã reo lên.

“Tiểu Đường?” Tư Đồ kinh ngạc hỏi.

“Anh Tư Đồ, em ở ngoài điều tra án, không có nhiều thời gian. Em mới lấy được tin tức, chiều nay đúng là có hai người tới trường tìm Tử Hi gây phiền phức.”

“Chỉ gây phiền phức thôi?”

“Haha, cầm thuốc mê theo thì không coi chỉ là tìm phiền phức rồi.”

“Người đâu?”

“Bị lính của anh hai em bắt rồi, giờ đang bị đội đặc công giam giữ. Em nói với ảnh rồi, nếu anh muốn tới thì cứ tới. Cúp điện thoại rồi em gửi số ảnh cho anh, hai người tự liên lạc. À, Tử Hi không sao, anh hai em sắp xếp người tới nhà Giang Vũ ca bảo vệ nó rồi.”

Cúp điện thoại, trong lòng Tư Đồ nghĩ: Vốn là tay không bắt sói, lần này chẳng khác nào có được lợi thế.

Hết chương 30.

------oOo------