Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
“Lâm ca, sao anh lại cười?”
Lâm Diêu còn chưa muốn trả lời câu hỏi của Đường Sóc, nhìn tờ thời gian biểu khác trong tay. Là Trịnh Phi, rất rõ, hắn luôn đi theo đoàn đội, chưa từng tách ra, nhân chứng một xấp dày. Lâm Diêu để tờ giấy xuống, “Tổ trưởng Dương cần ba tiếng, đi thôi Tiểu Đường, ra ngoài một chuyến với anh.”
Đường Sóc còn tưởng Lâm Diêu muốn đi xem lại hiện trường vụ án Nghê Mỹ, không nghĩ tới hắn lại tới chỗ sửa chiếc xe bị hư GPS. Đường Sóc thật sự không hiểu Lâm Diêu đang nghĩ gì, muốn hỏi nhưng Lâm Diêu chẳng chịu nói, hắn chỉ có thể nhìn đối phương đi vòng vòng quanh chiếc xe.
Lâm Diêu không mở cửa xe, hắn đi cũng được năm sáu vòng thì ngồi xổm xuống xem lốp xe. Đường Sóc đứng sau lưng hắn, hỏi, “Có cần chụp ảnh không?”
“Lanh lợi như thế chắc nhờ Diệp Từ dạy không ít.” Lâm Diêu vẫn nhìn lốp xe, lúc nói chuyện mang theo nụ cười.
Đường Sóc có hơi bất mãn trề môi, “Ai nói ảnh dạy em, là em đi theo các anh học thành tài thôi.”
“Vậy thì được rồi. Sư phụ dẫn tới cửa, làm được không là nhờ vào mình. Câu Diệp Từ nói với em chính là vàng ngọc.”
“Câu nào cơ?” Xin lỗi, những câu Đại Binh ca nói đều là vàng ngọc, không biết Lâm Diêu nói câu nào.
Lâm Diêu đứng lên, cười nói, “Nhìn nhiều, nghe nhiều, bớt nói.”
Hừ, là câu này, Đường Sóc ngượng ngùng cúi đầu, nhớ lại đêm đầu tiên của hắn và Diệp Từ.
Không phát giác Đường Sóc rơi vào hồi ức, Lâm Diêu mở cửa ngồi vào ghế tài xế. Cẩn thận tra xét bảng điều khiển. Đường Sóc ở bên ngoài cũng leo vào, hỏi, “Anh xem cái gì vậy?”
Lâm Diêu im lặng, ngón tay đặt trên bảng dầu. Đường Sóc nhìn, nhất thời mở to mắt. Lập tức trêu chọc, “Lâm ca, dạo này anh nói ít ghê. Cứ tiếp tục thế này, vụ án kết thúc rồi, anh Tư Đồ sẽ không quen đâu.”
Lâm Diêu cười haha đứng dậy, Đường Sóc xuống xe, “Nói nhiều quá anh sợ mình sẽ bị chính bản thân làm rối. Đi thôi, về tổ tìm ít đồ.” Đóng cửa xe, Lâm Diêu bước nhanh về phía trước, mà Đường Sóc vẫn bất động. Hắn nhìn bóng lưng của Lâm Diêu, thật sự nhịn không được hỏi, “Lâm ca, anh rốt cuộc có tập trung được kẻ tình nghi chưa?”
“Muốn nghe anh nói thật?”
“Đương nhiên rồi.”
Lâm Diêu xoay đầu lại, “Vẫn chưa.”
Haiz… Bỏ đi, phải bình tĩnh.
Lúc Lâm Diêu trở về tổ trọng án, vừa lúc Dương Lỗi qua tìm hắn, nói đã tìm được đoạn ghi hình. Lâm Diêu có chút hưng phấn, đi theo Dương Lỗi tới khu làm việc của tổ kỹ thuật.
Trong phòng làm việc của Dương Lỗi, Lâm Diêu không chờ kịp, lấy chuột nhấp mở video. Hình ảnh hiện lên rõ ràng, Lâm Diêu nói, “Chúng ta chỉ cần tìm Tiffany.”
Không ai đáp Lâm Diêu, ba người nhìn chằm chằm vào màn hình, xem tới xem lui, tìm đến hoa mắt. Bất giác trời đã dần sáng, Đường Sóc dụi dụi mắt, tự hỏi, “Tại sao trong danh sách có tên cô ta, nhưng trong băng ghi hình lại không thấy?”
“Không đơn giản, cô gái này căn bản không theo mọi người đến đây.” Nói xong, Lâm Diêu đứng lên, nóng lòng đi làm một việc. Trước khi đi, hắn nói với Dương Lỗi, “Tổ trưởng Dương, phiền anh cẩn thận tìm thêm một lần nữa, có lẽ…”
“Tôi làm việc, cậu cứ yên tâm.”
Đúng vậy, người này là tổ trưởng tổ kỹ thuật, ở phương diện chuyên nghiệp phải nên tin tưởng hắn.
Về tới phòng làm việc của tổ trọng án, Lâm Diêu tìm tài liệu và vật chứng về chiếc xe kia, lấy một tờ hóa đơn đổ xăng. Bên trên in vào sáng ngày 26 đã từng đổ 75 lít xăng, Đường Sóc đứng bên cạnh xoa xoa lông mày, tặc lưỡi, Lâm Diêu nhìn hắn, “Đi ngủ đi, buổi sáng chúng ta tới xem hiện trường của đội trưởng Hà.”
Đường Sóc thật sự buồn ngủ muốn chết, đầu óc không còn tỉnh táo, chỉ có thể nghe lời Lâm Diêu đi tìm chỗ ngủ.
Nằm trong phòng nghỉ, trong đầu Đường Sóc có rất nhiều vấn đề, lăn qua lăn lại không ngủ được, trong lúc rảnh rỗi, móc điện thoại gọi cho Đại Binh ca.
“Em còn đang ở chỗ làm?” Diệp Từ có vẻ cũng không ngủ, tinh thần rất cao.
“Lâm ca bảo em đi ngủ một lát.”
“Vậy sao không ngủ?”
“Nhớ anh. Đại Binh ca, Lâm ca muốn kết án rồi.”
“Ừ, Tư Đồ cũng sắp.”
“Đại Binh ca, vụ này lạ quá. Lâm ca không nói gì, làm cho ngoại trừ tổ trưởng, không ai biết ảnh đang nghĩ gì hết. Bên anh Tư Đồ sao rồi?”
“Đừng đυ.ng vào chuyện của bọn họ, đi theo Lâm Diêu tranh thủ học vài thứ. Bây giờ không hiểu cũng không sao, đợi tới khi kết án em sẽ phát hiện mình có thu hoạch. Ngoan, ngủ đi.” Diệp Từ dịu dàng an ủi người yêu, tuy rằng muốn nói nhiều hơn, nhưng trong đầu chỉ nhớ thân thể hắn.
“Anh đang ở đâu vậy?” Đường Sóc không muốn cúp điện thoại, từ lúc Diệp Từ bị ba kéo đi, lâu rồi hai người không gặp nhau.
“Anh đang ở ngoài. Tiểu Đường?”
“Dạ?”
“Vụ án sắp kết thúc, em nghe lời anh đi ngủ đi, mấy ngày nữa là anh về rồi.” Diệp Từ lưu luyến cúp máy, xoay đầu nhìn Tư Đồ ngồi bên cạnh. Hỏi, “Cậu còn thiếu gì nữa?”
“Tối nay tôi đi tới sân vận động, xem hiện trường của đội trưởng Hà.”
Nghe Tư Đồ nói xong, Diệp Từ suy nghĩ một chút rồi vùi đầu làm việc của mình. Tư Đồ ngồi bên cạnh hút hết điều thuốc này tới điếu khác, nếu lúc này có Lâm Diêu ở bên cạnh, chắc chắn sẽ không cho phép.
Lo một chuyện xong, chân tướng cũng rõ ràng. Nhưng kì lạ là, hung thủ rốt cuộc là ai, Tư Đồ đến bây giờ vẫn chưa xác định được. Hắn nắm trong tay một manh mối quan trọng, những manh mối giống như đường sắt, mà hắn còn chưa đi đến đích cuối cùng. Nhưng mà, Tư Đồ đã quyết định, để người khác đưa hung thủ tới trước mặt mình.
Việc này không nên chậm trễ, Tư Đồ ném điếu thuốc đi, “Anh làm xong thì cứ để đây, tôi sẽ quay lại lấy.”
Diệp Từ không ngẩng đầu, cũng không tiếp lời, tựa như Tư Đồ vốn không tồn tại, cứ làm tiếp việc của mình.
Buổi sáng, Tư Đồ đã sớm liên lạc với cô gái tìm ra manh mối quan trọng, lần thứ hai vào phòng 503. Hắn không muốn để cô gái liên lụy quá nhiều, giúp hắn đến đây là đã quý lắm rồi, nếu bị kéo vào thêm sẽ không tốt. Bởi vậy, sau khi Tư Đồ đảm bảo sẽ không làm hư hao bất cứ thứ gì, hắn khuyên mãi cô mới chịu đi.
Một mình đứng ở hiện trường, Tư Đồ nhớ lại hôm đó nhìn thấy ảnh chụp trong tay Lâm Diêu. Lâm Diêu từng có nghi vấn cực lớn về góc chụp, đến giờ vẫn chưa tháo được nút thắt này. Tư Đồ thử bước lên bệ cửa sổ giơ tay lên, dùng điện thoại chụp một tấm, kết quả không thể lấy được góc của tấm ảnh. Nói cách khác, muốn chụp với góc như thế thì càng phải đứng cao hơn.
Thời gian tử vong của Lộ Tiểu Yến là từ 7:00 tới 7:30, Trịnh Phi nhận được tấm ảnh chụp thi thể là vào 15:35. Muốn táy máy với điện thoại của Trịnh Phi khả năng không lớn, mà điện thoại của người chết lại được phát hiện ở hiện trường, tấm hình trải qua xác minh, nó được gửi từ điện thoại của người chết. Nói cách khác, vào 15:35, hung thủ vẫn ở căn phòng này.
Theo xác nhận của cô gái tốt bụng, cô gái cao ráo không rõ thân phận là Tiffany, nhưng hung thủ thật sự là cô ta sao?
Nghĩ tới đây, Tư Đồ gọi điện cho Liêu Giang Vũ đang lo chăm Địch Tử Hi, hỏi, “Anh xem camera tầng năm vào 15:30 tới 15:40 ngày 26, có ai đi ra từ phòng 503 không.”
Không biết Liêu Giang Vũ đang làm gì, nghe Tư Đồ nói xong, vô cùng nhịn không được nói, “Xem cái mông! Tôi ngồi xem tới nát lưng rồi, không có!”
“Giang Vũ, anh chắc chứ?”
“Chắc. Thời gian mà cậu nói, ra vào trong hành lang toàn là từ phòng khác, phòng 503 cả quỷ còn không thấy. Cúp đây!”
Nhìn điện thoại trong tay, Tư Đồ có chút khóc không được cười không xong, hòa thượng này, đúng là kiên quyết chăn Tử Hi mà.
Tư Đồ xoay đầu nhìn ra xa, đặt cho mình một vấn đề: trong lúc 15:30 tới 15:40, không ai ra khỏi phòng 503, người chụp hình vào bằng cách nào, ra bằng đường nào?
Về phần đáp án, hắn rất nhanh đã có. Tư Đồ là người suy nghĩ linh hoạt, hắn cũng sẽ phân tích từ những lập trường khác nhau, giống như xem một bức tranh 3D, lần đầu tiên nhìn thấy sẽ không hiểu, thường sẽ nghiêng đầu hoặc xoay bức tranh. Lúc này, Tư Đồ đang xoay căn phòng.
Đến trưa, Tư Đồ rời khỏi khách sạn. Hắn chọn đại một quán cà phê ngồi xuống, do dự rất lâu mới móc điện thoại ra gọi. Đối phương có vẻ không kinh ngạc với ý đồ của hắn, một tiếng sau, Cát Đông Minh một mình đến quán cà phê, nhìn thấy Tư Đồ, có chút kinh ngạc hỏi, “Cậu không ngủ mấy ngày rồi?”
“Hai ba ngày, không đáng ngại.”
Cát Đông Minh thở dài, cảm khái nói, “Hai người các cậu, một khi đã vào, gặp vụ án thì dù mặt trời có lặn cũng liều mạng. Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Tư Đồ cười cười, gọi bồi bàn kêu cho Tư Đồ một ly cà phê, sau đó hắn vào thẳng câu chuyện, “Đông Minh, đến giờ chắc anh cũng biết chân tướng rồi. Nhưng tôi hay Tiểu Diêu cũng được, chúng tôi không có cách nào xác định được hung thủ. Nói rõ ra, tôi đến đây tìm anh là nhờ anh giúp một chuyện.”
Tổ trưởng đại nhân thật khổ, nhìn gương mặt vô cùng có thành ý của Tư Đồ, hắn không thể làm gì khác hơn là nói, “Chuyện này tôi làm không dễ. Lát nữa Tiểu Lâm muốn biết, tôi cũng không chịu nổi đâu.”
“Đông Minh, bình thường ăn đồ của tôi anh vui lắm mà? Đồ hải sản cao cấp của tôi anh ăn hết rồi, sai tôi cũng làm luôn rồi, giờ lại quỵt nợ?”
Thì ra là tới đòi nợ! Cát Đông Minh khóc trong lòng, đúng là không ai cho không ai cái gì mà. Ai biểu ngày thường mình ăn của Tư Đồ không ít làm chi, giờ gặp báo ứng rồi. Haiz, tui khổ quá mà!
“Tôi biết cậu không phải người ngậm bồ hòn làm ngọt, nhờ tôi giúp cái gì?”
Tư Đồ nhìn xung quanh, hạ giọng nói, “Tôi muốn xem ảnh chụp hiện trường của Lộ Tiểu Yến và đội trưởng Hà.”
“Tư Đồ, cậu đòi hỏi nhiều vậy, có phải muốn chơi chết tôi không?” Cát Đông Minh nổi nóng, thứ hắn muốn không dễ tuồng ra ngoài đâu!
“Xem xong sẽ trả anh, tôi chí ít cũng có chút hình của Nghê Mỹ, đừng nói nhảm nữa, chừng nào đưa cho tôi?” Nói xong, Tư Đồ nhìn nét mặt không tự nhiên của Cát Đông Minh, thật sự không tình nguyện đồng ý với mình. Vì vậy nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết mình tới tìm Cát Đông Minh là phạm quy, cho nên hắn nói, “Đông Minh, chúng ta trao đổi đi. Anh đưa ảnh cho tôi, tôi cho anh biết…” Nói phân nửa, Tư Đồ đứng lên, tới chỗ Cát Đông Minh nói nhỏ vài câu.
Cát Đông Minh còn muốn giả vờ bình tĩnh uống cà phê, vừa nghe Tư Đồ nói xong, xém làm phỏng miệng! Hắn vô cùng nghi ngờ hỏi, “Làm sao cậu biết chuyện này? Ngay cả cáo già còn không biết, sao cậu lại biết?”
“Tôi tất nhiên có cách của mình, anh nói đi có đồng ý không?”
“Đồng ý, đương nhiên đồng ý. Cậu chờ ở đây, tôi nhờ Đàm Ninh lập tức mang tới!”
Cát Đông Minh không dám bỏ đi nửa bước, canh chừng Tư Đồ, cho tới khi hắn nói ra bí mật thì thôi!
Hết chương 32.
------oOo------