Bị Ba Bạn Học Bắt Gặp

Chương 4

Tiếng gõ cửa vang lên khiến Nguyễn Đào giật mình, l*и nhỏ bên dưới đột nhiên co rút lại, vô tình nuốt chửng một ngón tay của người đàn ông vào trong, tuy chỉ là một đoạn nhỏ, nhưng cảm giác lạ lùng vẫn khiến Nguyễn Đào rêи ɾỉ.

Cả người cậu mềm nhũn, nằm sải trên giường, nghe thấy tiếng động, cậu ngẩng đầu định ngồi dậy, đôi chân run lên, vô thức phản kháng.

"Đừng cử động." Người đàn ông vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng ra lệnh.

"Cha ơi, cha có ở trong phòng không?" Tiếng Cố Lãng vọng từ ngoài vào, giọng thiếu niên khàn khàn do đang trong thời kì đổi giọng, nghe có vẻ rất sốt ruột.

Sau khi Cố Lãng gác máy với bạn gái, cậu ấy đi tìm Nguyễn Đào khắp nơi nhưng không thấy được. Tính cách Nguyễn Đào hiền lành, nhút nhát, ngày thường cứ như con thỏ ngốc ấy, Cố Lãng sợ cậu đi lạc trong nhà mình.

Nghĩ vậy, cậu ấy lên lầu tìm khắp nơi, kể cả phòng tập thể hình cũng tìm một lần, cuối cùng mới dừng mắt ở trước cửa phòng đóng kín của cha mình.

Cha cậu ấy tính tình lạnh nhạt, ngay cả khi còn chung sống với mẹ, cha vẫn im lặng nghiêm túc, dường như chẳng có gì lay chuyển được cảm xúc của ông. Sau cuộc liên hôn thương mại kết thúc cách đây vài năm, cha càng lộ rõ bản tính vô tình của mình, vẻ mặt luôn lạnh băng, thậm chí ngay cả Cố Lãng là con trai ông khi gặp ông cũng cảm thấy sợ hãi.

Dù biết khả năng rất thấp, Cố Lãng vẫn thử gõ cửa hỏi một câu, đợi khoảng một lúc lâu mới nghe câu trả lời ngắn gọn của cha mình: "Chuyện gì?"

"Cha có thấy bạn học của con không, tên là Nguyễn Đào, cùng tuổi với con." Cố Lãng nghĩ ngợi rồi nói thêm, "Người hơi nhỏ con, mặt cũng bé xíu, da rất trắng."

Lúc nói trong đầu tự động hiện lên hình ảnh làn da trắng hồng của Nguyễn Đào, giọng thiếu niên mang chút nóng bỏng kỳ lạ, khàn đi vài phần.

"Không thấy." Cố Vân Sâm dùng một tay bịt miệng Nguyễn Đào lại, như Cố Lãng nói, khuôn mặt Nguyễn Đào thật sự rất nhỏ, lòng bàn tay đàn ông có thể che lại hàng mi cong vυ't, mũi cao và đôi môi của cậu, mang theo cảm giác ngột ngạt, khiến cậu gần như không thở nổi, dáng vẻ đó của cậu khiến Cố Vân Sâm nhếch mép, chờ hai giây mới nói tiếp:

"Người thì không thấy, nhưng có nhìn thấy một bé thỏ da^ʍ, lẻn vào phòng chủ nhân đái dầm, trong phòng ngập mùi nướ© ŧıểυ của bé thỏ da^ʍ. Có đúng hay không?"

"Ưmm..."

Khi nói câu này giọng của hắn rất nhỏ, thì thầm bên tai Nguyễn Đào, hơi thở nóng rẫy phả vào bên mặt cậu, khiến vùng da mỏng ấy ửng đỏ lên.

"Sao nào, bé thỏ da^ʍ không chịu nhận à?" Người đàn ông cười nhẹ, cùng với đó là tiếng bước chân dần xa của Cố Lãng, nước mắt Nguyễn Đào chảy ướt gò má.

Những giọt lệ trong suốt bị lưỡi người đàn ông liếʍ đi, bàn tay to che miệng mũi cậu cũng rút ra, Nguyễn Đào định kêu Cố Lãng quay lại.

Nhưng lại bị lời nói của người đàn ông chặn lại, cả người cậu sửng sờ.

"Gọi Cố Lãng quay lại làm gì?"

"Để nó nhìn em còn nhỏ tuổi như vậy, đã học cách chủ động đi quyến rũ cha của nó à?"

"Hay là để nó nhìn thấy cái l*и múp này của em, ngửi mùi nướ© ŧıểυ chảy đầy trên sàn nhà?"

Người đàn ông vừa nói, ngón tay vừa chạm vào l*и múp còn dính nướ© ŧıểυ và chân nhỏ vẫn còn vết nước ẩm của Nguyễn Đào.

"Không được kêu." Sau khi ra lệnh, hắn tháo cà vạt ra, cuộn thành một cục rồi nhét vào miệng Nguyễn Đào.

Sau đó, cơ thể cao lớn của hắn chen vào giữa hai chân của Nguyễn Đào, bàn tay nắm chặt mắt cá chân trắng bóng, nhấc chân thon của Nguyễn Đào lên, đặt lên vai mình, cái mũi cao ngửi mùi của nướ© ŧıểυ, thậm chí còn lè lưỡi ra liếʍ chân nhỏ của Nguyễn Đào!

Miệng thì nói ghét bỏ mùi nướ© ŧıểυ của Nguyễn Đào, nhưng lưỡi lại liếʍ lên, bề mặt lưỡi liếʍ đi nướ© ŧıểυ sắp khô, trong mũi thì đầy mùi của Nguyễn Đào. Làn da trắng như tuyết dường như không thể chịu đựng được sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, nhanh chóng đỏ ửng.