Kɧoáı ©ảʍ dày đặc từ chân nhỏ lan tỏa khắp cơ thể, thậm chí còn lan đến xương cụt của Nguyễn Đào, khiến nơi đó rùng mình run lên.
Nguyễn Đào không thể chịu đựng được động đậy, cảm giác này rất kỳ diệu, không ghét lắm... ngược lại, khiến đầu óc cậu như say rượu, say nhèm, chỉ muốn ngâm mình trong đó.
"Ưm a... ngứa..." Trong cổ họng tiết ra âm tiết yếu ớt, Nguyễn Đào bị bịt miệng, thật ra chính cậu cũng không biết được mình đang nói cái gì.
Không ngờ người đàn ông nghe rõ được, tay hắn càng dùng thêm nhiều sức, cũng liếʍ dữ dội hơn, từ chân nhỏ của Nguyễn Đào liếʍ đến đùi múp của cậu, cuối cùng một tay mở ra bé l*и múp nhỏ.
Đầu lưỡi dài liếʍ mạnh một cái, vài giọt nướ© ŧıểυ bị liếʍ đi, lưỡi của người đàn ông to và dày, còn l*и của Nguyễn Đào lại nhỏ, bề mặt lưỡi trực tiếp che đi khe l*и đỏ hồng đó. Như chiếc bàn chải lớn liếʍ khe l*и đó từ trên xuống dưới.
Hắn còn xấu xa hơn dùng đầu lưỡi đâm vào hộŧ ɭε bên trong, đâm khiến hộŧ ɭε của Nguyễn Đào trườn ra, phồng phồng đầy đầy, nhẹ nhàng run rẩy muốn đầu lưỡi to lại liếʍ thêm một cái.
Nhưng Cố Vân Sâm không quan tâm, ngón tay đâm vào khe l*и, làm cho khe l*и mềm nhũn, toát ra hơi thở thơm ngọt.
Sau đó hắn quay người đi vào phòng vệ sinh, Nguyễn Đào không biết hắn định làm gì, ánh mắt theo dõi đôi chân dài của người đàn ông, cho đến khi nhìn thấy người đàn ông đi ra ngoài, trong tay cầm chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ bị cậu tiểu ướt.
Đó vẫn là chiếc qυầи ɭóŧ tam giác màu trắng, vì đã ngâm lâu rồi, nên vải ướt sũng, mỏng manh, gần như là một mảnh vải trong suốt, nướ© ŧıểυ thấm ra rơi lên chiếc đồng hồ đắt tiền của người đàn ông, lông mi của Nguyễn Đào run lên, người đàn ông đã đến gần cậu.
Hắn ném chiếc qυầи ɭóŧ nhỏ xuống chỗ gần bắp chân của Nguyễn Đào, qυầи ɭóŧ lạnh đến nỗi khiến đùi của Nguyễn Đào run lên.
Tầm mắt cậu lóe lên, sau đó phát hiện mình bị người đàn ông ôm dậy ngồi xuống, lưng tựa vào tủ đầu giường. Người đàn ông mạnh mẽ nâng chiếc mông đầy thịt của cậu, nửa ôm lấy giúp cậu mặc chiếc qυầи ɭóŧ ướt đó.
Không để cậu phản ứng lại, người đàn ông đã đi ra xa, kéo ra khoảng cách giữa họ.
Tiếng "tách" chụp ảnh nhẹ nhàng vang lên, chụp phần dưới cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, l*и da^ʍ đỏ tươi, cùng với chiếc qυầи ɭóŧ tam giác kiểu nữ của Nguyễn Đào vào trong cùng một khung hình.
Nguyễn Đào quay đầu muốn trốn, nhưng bị bóp cổ quay mặt lại, cậu đau đớn kêu rên, dáng vẻ khóc lóc cùng đáng thương và bất lực, nhưng cũng có vẻ đẹp rúng động lòng người.
Hầu kết của người đàn ông lăn lăn, mở chế độ quay video.
Trời đã tối, đèn sáng khắp biệt thự, Cố Lãng tìm Nguyễn Đào hồi lâu, muốn gọi cho Nguyễn Đào nhưng bên kia báo máy đã tắt, lúc này cậu ấy mới nhớ ra Nguyễn Đào dùng chiếc điện thoại cũ kỹ từ đời nào đó, có lẽ lại hết pin rồi.
Cậu ấy biết nhà Nguyễn Đào rất đặc biệt, cậu lại không có nhiều bạn bè, vậy cậu có thể đi đâu? Sao về nhà mà không chào hỏi lời nào?
Khi cậu ấy chuẩn bị gọi điện kêu người đi tìm, vai cậu ấy bị một bàn tay nhỏ mềm yếu vỗ nhẹ.
Cố Lãng quay người, Nguyễn Đào cúi đầu, phần cổ trắng mảnh mai phản chiếu vào mắt cậu ấy, cậu ấy ngơ ngác: "Cậu đi đâu vậy? Tớ tìm cậu nãy giờ."
Nguyễn Đào vẫn cúi đầu, giọng nói hơi khàn, kiềm chế cảm xúc lo lắng, giải thích: "Tớ lỡ ngủ quên, ngủ trên chiếc ghế dài phía sau vườn."
Nói xong, cậu duỗi tay chỉ vào phía sau, đầu tóc đen mượt vô tình quét qua đầu tai, phần vành tai tròn trịa đó đỏ ửng lạ thường.
Ánh mắt của Cố Lãng bị màu đỏ bỏng đến, cậu ấy không để ý, kéo lấy tay Nguyễn Đào, giọng điệu lo lắng: "Lần sau buồn ngủ thì nói với tớ, hoặc ngủ trong phòng ở tầng ba."
"Phòng dành riêng cho cậu." Bàn tay nhỏ trong tay cậu ấy giãy ra, buông xuống bên cạnh cơ thể, Nguyễn Đào chỉ nói: "Tớ mệt quá... Tớ muốn về nhà."
"Xin cậu, để tớ về đi..."
Cậu cảm thấy mình sắp bị nghẹt thở, cảm giác như có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau, làm da đầu cậu rùng mình, trong lúc hoảng hốt tưởng rằng mình là con mồi bị dã thú săn đuổi. Cậu chỉ muốn trốn vào tổ của mình, không muốn gặp ai nữa.