Giọng điệu mang theo chút chất vấn, khiến Nguyễn Đào sợ hãi đến nỗi lòng bàn tay cậu cũng chảy đầy mồ hôi, cậu cảm thấy rất khó chịu, nước mắt trào ra, khóc nức nở.
Cùng lúc đó, Nguyễn Đào cũng nhận ra, có lẽ tầng hai là khu vực riêng tư của chú, phòng vệ sinh này cũng vậy. Cậu vội vàng chạy lên đây, thấy cửa đang mở liền chạy vào ngay, căn bản không để ý nhiều.
Bây giờ cậu bị bắt quả tang, còn làm bẩn sàn nhà, quan trọng nhất là qυầи ɭóŧ và quần đùi của cậu đều ướt nhẹp, không mặc được nữa…
"Sao không nói chuyện?" Người đàn ông dùng thêm sức, nhéo khuôn mặt trắng như tuyết của Nguyễn Đào, chạm vào nước mắt lạnh lẽo.
"Xin, xin lỗi… cháu thực sự không cố ý, do cháu vội quá…"
Sau khi nói xong, cậu lại giải thích thêm: "Chú… cháu không phải… đĩ da^ʍ."
Vừa nói xong, cậu đã bị kéo đến mép giường, sức mạnh kéo cậu bất ngờ biến mất, cậu ngã người lên giường, chưa kịp phản ứng lại, hai chân đã bị bàn tay to lớn tách ra.
L*и nhỏ hồng nhạt còn dính nướ© ŧıểυ bị đánh nhẹ, khe l*и cảm nhận được luồng gió nóng bay vào, mép l*и và miệng lỗ cảm thấy hơi đau đớn.
"Hức… Á! Đau…" L*и da^ʍ của Nguyễn Đào bị chú đánh tiếp, đau đến run rẩy.
Cậu gấp đến mức muốn khép chân lại, nhưng phần đùi của cậu bị bàn tay lớn của chú nắm lấy, không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể duỗi tay, dùng lòng bàn tay che l*и mình lại, ngăn chặn ánh nhìn trần trụi của người đàn ông.
"Chú ơi… Đừng nhìn… cháu sai rồi, đừng mà."
Đáng tiếc là lời van xin của cậu không có tác dụng gì, người đàn ông cúi người xuống, tầm mắt lại gần thân dưới của cậu, tay còn lại nắm tay nhỏ của Nguyễn Đào, để lộ ra l*и nhỏ nhạy cảm đang co rút.
Vì thể chất của cậu thật sự rất yếu, cổ tay bị bàn tay lớn của người đàn ông nắm chặt và giơ lên trên đỉnh đầu, hai chân cũng bị kìm lại, cả người chỉ mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, phần dưới trần trụi, da thịt trắng mịn hiện rõ mồn một.
"Có phải là đĩ da^ʍ hay không thì phải đợi tôi kiểm tra một chút." Người đàn ông chỉ nói một câu, sau đó tháo dây lưng, buộc tay Nguyễn Đào vào đầu giường.
Đầu gối đè vào giữa hai chân của Nguyễn Đào, lòng bàn tay nóng bỏng hướng vào l*и nhỏ của Nguyễn Đào, sau đó che lại.
"Ưm a… Chú ơi…"
L*и nhỏ của cậu chỉ có mình cậu chạm vào, chưa từng có người thứ hai chạm vào nó, bây giờ lại bị một người đàn ông xa lạ, lại còn là người thuộc bậc cha chú lấy tay che lại, cảm giác lạ lẫm truyền đến từng tế bào thần kinh dưới da, mỗi lần lòng bàn tay thô ráp sờ một chút, như tạo một dòng điện, làm tê mỏi cơ thể dưới của cậu, dươиɠ ѵậŧ nhỏ cùng l*и da^ʍ đều cảm nhận được một cảm giác tê tê dại dại.
Tiếng khóc phản kháng bỗng chốc ngừng lại, đáy mắt lóe lên chút bối rối.
Người đàn ông im lặng, đầu gối lợi dụng cơ hội đè vào l*и múp giữa hai chân Nguyễn Đào, l*и da^ʍ bị quần tây ma sát làm cho ướt nhẹp, mép l*и ẩm ướt mở ra, miệng lỗ nhỏ nhắn run rẩy mở ra một chút, từ từ chảy ra nước da^ʍ trong suốt.
Hộŧ ɭε của Nguyễn Đào hình như sưng đỏ lên, nhô lên một chút, như muốn trườn lên từ mép l*и, bụng nhỏ của Nguyễn Đào nhẹ nhàng phập phồng lên xuống, l*и múp của cậu cũng nhẹ nhàng co rút theo.
Hộŧ ɭε non mềm lên xuống, mê hoặc ánh mắt của người đàn ông, hai ngón tay của người đàn ông nắm lấy nó, vuốt ve bóp nhẹ, ngay lập tức bị vuốt ve đến căng đầy, nóng bỏng.
"Ưm! Aaa…" Trái tim của Nguyễn Đào như nhảy lên cổ họng, cố gắng kìm nén tiếng rêи ɾỉ.
Ngón tay của người đàn ông vừa xoa hộŧ ɭε nhỏ tròn lại vừa kéo nó ra, sau đó trượt xuống miệng l*и đang co rút, nước da^ʍ ướt đầy tay hắn, nhưng hắn vẫn không dừng lại, thậm chí còn cho thêm một ngón tay vào miệng l*и.
L*и nhỏ còn trinh của Nguyễn Đào nhỏ hơn nhiều so với bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của phụ nữ bình thường, miệng l*и nhỏ nhỏ, không thể chứa nổi nước da^ʍ, huống chi là hai ngón tay của hắn.
May mắn thay, khi ngón tay đó định đâm vào, bên tai bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa.