Những dòng nướ© ŧıểυ từng giọt từng giọt chảy xuống sàn nhà, làm ướt qυầи ɭóŧ nhỏ của cậu, làm cho bề mặt sàn nhà màu trắng trơn bóng, càng làm nổi bật lên đôi chân trắng của cậu.
Trong phòng vệ sinh ngửi thấy rõ mùi nướ© ŧıểυ, mặc dù rất nhẹ, nhưng vẫn có thể ngửi thấy được.
Đây là nhà của Cố Lãng… phải làm sao bây giờ… Sau khi đi tiểu xong, ý thức của Nguyễn Đào dần trở nên rõ ràng, cậu hoảng sợ đến mức cả cơ thể run lên, từng giọt từng giọt nước mắt ở đuôi mắt rơi xuống, làm ướt hết cả cằm.
Cảm giác thoải mái sau khi đi tiểu không kéo dài bao lâu, sự hoảng sợ đã ập đến, cậu vội vã muốn kéo qυầи ɭóŧ lên.
Nhưng lúc này cậu lại đạp trúng vũng nướ© ŧıểυ cậu vừa tiểu xong, lòng bàn chân trơn trơn ướt ướt, cậu không thể giữ thăng bằng được, cả người lập tức trượt ngã về phía sau.
Trong lúc hoảng loạn, một bàn tay lớn vươn ra, luồn xuống dưới nách Nguyễn Đào, bế cậu lên toàn bộ. Đôi tay đó rất mạnh mẽ, như đang nắm lấy một con thỏ con, không tốn chút sức lực nào để bế cậu vào trong ngực mình.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông ập lại, Nguyễn Đào vội vàng quay đầu nhìn người, khi ánh mắt cậu vừa chạm vào chiếc kẹp cà vạt được trang trí bằng đá quý, má cậu lập tức bị nắm chặt, buộc phải ngẩng đầu nhìn người đàn ông.
Tạch tạch...
Nguyễn Đào hoảng sợ nuốt một ngụm nước bọt, cậu sợ đến mức cả cơ thể run lên, nhưng nướ© ŧıểυ trên chân vẫn còn tí tách tiếp tục chảy xuống, chảy dọc xuống theo nửa thân dưới trần trụi của cậu.
"Chú ơi, cháu xin lỗi… cháu…" Nguyễn Đào cúi đầu, cả người vô cùng xấu hổ, cậu không nhịn được động đậy người, cố gắng thoát ra.
Bên tai vang vọng tiếng nướ© ŧıểυ rơi tí tách của mình, chóp mũi toàn mùi khai của nướ© ŧıểυ, trái tim cậu vô cùng hoảng loạn, đặc biệt là khi bị cha của Cố Lãng kìm hãm trong ngực, cậu vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi.
Thân thể cậu vốn dĩ không giống như người bình thường, cậu đã giấu kín suốt mười mấy năm qua, chỉ có người trong nhà mới biết được.
Bây giờ bị cha của Cố Lãng phát hiện, đã vậy cậu còn làm bẩn chỗ của người ta, nếu chú Cố nói chuyện này ra ngoài, vậy chắc cậu chết mất… những chuyện sau đó cậu cũng không dám nghĩ.
"Chú ơi, cháu xin chú, chú đừng nói, đừng nói chuyện này cho người khác biết, được không?" Nguyễn Đào vừa van xin vừa không kìm được nước mắt, giọng nói đứt quãng, mềm mại như tiếng chim non kêu.
Bởi vì bị ôm chặt, đôi chân trắng mềm của cậu ở trên không, đạp mấy cái cũng không chạm đất được.
Cha của Cố Lãng, Cố Vân Sâm, có thân hình cao lớn, cao gần một mét chín, tay dài chân dài, năm ngón tay mạnh mẽ, thân hình yếu đuối của Nguyễn Đào trước mắt hắn căn bản không đủ để nhìn.
Cậu van xin vài câu nhưng không nghe thấy người đàn ông trả lời, trong mắt cậu ngày càng nhiều nước mắt, khuôn mặt nhỏ bé của cậu bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, ánh mắt của Cố Vân Sâm trực tiếp dừng lại trên khuôn mặt của cậu.
Từ đuôi mắt hồng hồng đến cái mũi nhỏ xinh, rồi đến đôi môi ướŧ áŧ, khi nói chuyện đầu lưỡi hồng thường xuyên ló ra từ sau hàm răng, trên đầu lưỡi còn có một sợi nước bọt.
Một thiếu niên xinh đẹp, làn da trắng mịn, tuổi còn nhỏ, mặt mày còn non choẹt.
Ánh mắt của hắn không khỏi tối đi một chút, liếc nhìn qua vũng nướ© ŧıểυ dưới thân Nguyễn Đào, cùng với đôi chân kẹp chặt của cậu.
"Em là ai?" Hắn hỏi, giọng điệu trầm thấp, mang theo áp lực từ người thường xuyên vị trí cao.
"Cháu là bạn học của Cố Lãng…"
"À? Vậy sao." Người đàn ông cau mày, bàn tay to nắm chặt cánh tay mảnh mai của Nguyễn Đào, trực tiếp ôm cậu ra ngoài cửa phòng, không quan tâm đến việc dưới thân cậu vẫn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, chỉ vào những đồ trang trí bên ngoài cho cậu nhìn.
"Tôi chỉ đi ra ngoài một lúc, em đã chạy vào phòng vệ sinh của tôi." Hắn nhìn qua sàn nhà ẩm ướt phía sau, "Tiểu đầy sàn?"
"Rõ ràng là một bé đĩ da^ʍ không nín tiểu được."
"Cố Lãng không có bạn học nào như vậy."