"Đào Nhi, sao lại ngồi đó mà mơ mộng vậy?" Cố Lãng nắm trong tay chiếc máy chơi game, ánh mắt lướt qua Nguyễn Đào ngồi trên ghế sofa. Gương mặt xinh đẹp và tinh tế, lúc này đôi mắt cậu ẩm ướt, ánh mắt mơ hồ, mím môi, im lặng.
Cố Lãng thu gọn đôi chân dài, ngồi dậy, vươn tay kéo Nguyễn Đào vào lòng, Nguyễn Đào bất ngờ bị cậu ấy kéo vào vòng tay ấm áp, toàn bộ cơ thể đè lên ngực Cố Lãng.
Nguyễn Đào như tên gọi của mình, toàn bộ cơ thể mềm mại và thơm phức, thân hình mảnh mai, làn da trắng nõn, khi ngượng ngùng sẽ phảng phất một chút ửng hồng.
Bây giờ khi bị kéo vào lòng, gương mặt nhỏ bé của Nguyễn Đào càng trở nên đỏ hơn, đôi má đỏ ửng lan tỏa đến đầu tai trắng mịn và cần cổ nhỏ mảnh.
Cậu dường như trời sinh có cơ địa yếu hơn người khác, chỉ bị Cố Lãng kéo nhẹ một chút, ngực cậu đã nhấp nhô nhẹ, hơi thở gấp rút hơn.
Cố Lãng không cầm được, nuốt nước bọt, ánh mắt không thể rời khỏi Nguyễn Đào, cậu ấy đã quên mất trò chơi trên màn hình, chỉ cảm nhận được cơ thể nóng bỏng, có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
"Đào Nhi, nhóc câm điếc, lại không muốn nói chuyện à?" Cố Lãng nói rồi vuốt nhẹ gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Đào, đôi má mềm mại như quả đào chín, Cố Lãng cảm thấy mình không ổn.
"Không... không có gì..." Nguyễn Đào nắm chặt tay áo ngắn của mình, chiếc áo ngắn này cậu đã mặc rất nhiều lần, giặt đến trắng bệch, vải nhàu nhĩ, bây giờ khi cậu kéo, cổ áo hơi rộng trượt xuống, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.
"Tớ...tớ muốn đi vệ sinh..." Nguyễn Đào nói nhỏ, cậu cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, lông mày nhíu lại.
"Được, tớ dẫn cậu đi nhé?"
Cố Lãng vừa nói xong, điện thoại bên cạnh cậu ấy reo lên, âm thanh riêng biệt đã chuyển hướng sự chú ý của cậu ấy. Cậu ấy nhấc máy, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn, nói chuyện với người bên kia điện thoại.
Nguyễn Đào đợi rồi đợi, thấy Cố Lãng đã quên mình, tâm trí cậu ấy đều nằm ở người bên kia điện thoại, giọng nói mềm mại từ điện thoại phá vỡ tất cả những suy nghĩ của Nguyễn Đào, cậu nhìn xuống, che giấu đi chút tiếc nuối.
Bụng dưới đau đau, thực sự không thể kiềm chế được nữa, cậu chỉ có thể tự mình đứng dậy và tìm phòng vệ sinh trong biệt thự lớn của nhà họ Cố.
Nhưng biệt thự của nhà họ Cố quá lớn, cửa phòng ở tầng trệt đều đóng kín, cậu mở vài cửa nhưng không phải. Rơi vào đường cùng cậu đành lén lút kẹp chặt đôi chân chạy lên tầng hai, cuối cùng thì thấy một phòng vệ sinh đang mở cửa, cậu lao thẳng vào.
Khi miệng niệu đạo co bóp mạnh, Nguyễn Đào vừa cởϊ qυầи ra, dươиɠ ѵậŧ nhỏ của cậu đã đứng thẳng lên, một cái dươиɠ ѵậŧ trắng trắng nho nhỏ, lúc này lại đỏ lên một chút, đầu dươиɠ ѵậŧ cũng căng tròn.
Tuy vậy, cậu vẫn không thể đi tiểu, cảm giác nướ© ŧıểυ đang bị tắc ở niệu đạo, không thể xả ra ngoài, cậu hoảng sợ muốn khóc.
Đôi mắt ướt đẫm nước mắt, làm ướt cả hàng mi dài, cậu xoa đầu dươиɠ ѵậŧ nhỏ của mình bằng tay, nhưng vẫn không thể xả ra.
Cậu gấp đến độ phát ra tiếng nấc nghẹn ngào từ cổ họng, bụng đau quặn, cuối cùng cậu quyết định, ngón tay chuyển sang vuốt cái nơi cậu không muốn chạm vào.
Hai mảnh thịt như bánh bao kẹp giữa một cái khe nhỏ rất nhỏ, màu đỏ tươi, ngón tay của Nguyễn Đào chạm vào khe nhỏ, mở ra một chút, lộ ra mép trong và hộŧ ɭε đỏ đỏ nhỏ nhỏ.
Ngón tay xoa nhẹ vào hộŧ ɭε như hạt đậu, sau đó bóp nhẹ mép l*и, cậu chỉ dám vuốt nhẹ, nếu mạnh quá cậu không thể chịu đựng được, ngay lúc này, đôi chân của cậu đã mềm đi, hai chân trần trụi, qυầи ɭóŧ và quần đùi trượt xuống mắt cá chân, cố gắng đi tiểu, nhưng không thể.
Nguyễn Đào mím môi dưới, làm cho mảng môi mềm mại bị cắn thêm một chút vết răng màu trắng, màu môi tươi hồng. Cậu cố gắng đưa ngón tay vào niệu đạo, chọc nhẹ, khiến cho niệu đạo tắc nghẽn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nướ© ŧıểυ ấm áp bắn ra ngay lập tức.
Nhưng cậu đang đứng, chưa kịp ngồi xuống bồn cầu, nướ© ŧıểυ ướt đẫm nhanh chóng làm bẩn l*и nhỏ của cậu, dọc theo bắp đùi chảy xuống.