27
Vì vừa nãy phát sinh chuyện ấy, khi leo lên giường cậu có chút mất tự nhiên.
Hà Nhượng nằm im ở góc giường, khuôn mặt đối diện với góc tường.
Nhưng không nhịn nổi, cậu quay lưng lại lén nhìn hắn.
Lần này cậu bị Lâm Thiết Đoạt bắt gặp.
Lúc nào cậu cũng bị Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy, cậu hoài nghi cậu nghĩ cái gì hắn đều biết rõ.
Hà Nhượng xấu hổ xoay người lại đối diện với bức tường.
Nằm được một hồi, Hà Nhượng lại bắt đầu cười, cậu chớp mắt nhìn hắn, dùng khuôn mặt đơn thuần nói câu táo bạo.
Cậu nói chuyện sảy ra vào ban ngày đó, hơi giống….
“Cậu còn hiểu chuyện đó?” Lâm Thiết Đoạt mặt không biểu cảm hỏi cậu, hắn cảm thấy nhàm chán.
Hà Nhượng giọng nói li nhí: “Con trai nhiều khi tò mò, ít nhiều đều nói về điều này, có một người bạn nói với em như vậy.”
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, đột nhiên hắn nghĩ Hà Nhượng không đơn giản.
Hà Nhượng tưởng người đàn ông có hình xăm, lăn lộn ở bên ngoài nhiều năm còn vào tù nữa, chắc là nghe những chuyện này nhiều rồi.
Lần trước uống rượu, cậu nghe bọn họ nhắc tới.
Cho nên cậu mới nói rõ chuyện đó, coi như là làm sôi động bầu không khí.
Nhưng mà Lâm Thiết Đoạt không nói gì, cậu nghĩ cậu hình như nghĩ sai rồi.
Hà Nhượng cắn môi im lặng.
Hà Nhượng nằm ở đó, lông mi run rẩy như con cún con.
Cậu nhắm chặt mắt, mặc kệ mọi thứ.
Cậu không biết, bàn tay to lớn bao trùm lấy cậu, che hết cả khuôn mặt cậu.
Hà Nhượng vừa nhắm mắt lại nghe thấy động tĩnh, cậu đang định mở mắt ra thì nghe tiếng tắt điện, căn phòng tối om.
Hà Nhượng chớm mắt trong bóng tối, sau đó cậu nhắm mắt lại ngủ.
Khi cậu tỉnh, Lâm Thiết Đoạt không còn ở đây nữa, bất giác đi tìm hắn, cậu tìm quanh nhà không thấy hắn, bây giờ cậu mới nhận ra cậu không có số điện thoại của hắn.
Không thấy xe máy.
Mất nửa ngày Hà Nhượng mới dọn dẹp xong mảnh đất ngoài đầu ngõ, cậu lên mạng học cách trồng hạt sau.
Sau đó, Hà Nhượng tới nhà bà Dương Phượng Linh.
Bà ở nhà, cậu bảo cậu cần dùng xe đạp.
Bà nghĩ cậu đi lung đung, vừa đi là tiêu tiền, bà lập tức hỏi cậu: “Con tính đi đâu?”
“Tới trấn trên,” dù sao thì cậu cần xe đi, cậu nói với bà: “tìm công việc làm.”
“xây nhà à?” Dương Phượng Linh nói, “Châu Tiểu Dũng là đứa bé dũng cảm nhất thôn, nó đi lên trấn trên trộn xi cho nhà người ta, một ngày 60, hôm qua nó đã làm, hôm nay đi từ sáng sớm.”
Cậu nghĩ bà đang nói mình nên cứ để cho bà nói.
Vừa nghe Hà Nhượng đi kiếm tiền, bà tự nhiên ủng hộ, chuyện tối qua cũng không trách cậu nưac, còn lấy đồ trước kia Châu Thắng Lợi làm thợ xây đưa cho cậu.
Hà Nhượng không biết xây nhà, đi trộn xi mà thôi, bà đưa cho cậu những thứ này hơi sớm.
Nhưng bà bảo cậu cứ cầm lấy trước.
Vì để bà ít cằn nhằn, Hà Nhượng cầm đồ lên xe đạp đi mất hút.
Đi lên trấn trên, Hà Nhượng tới nhà cần xây nhà.
Người đó đánh giá Hà Nhượng, ít khi thấy con nít xinh đẹp như cậu, cảm thấy hiếm có.
Nhìn cậu mấy cái nói: “Nhìn cậu không giống có sức.”
Hà Nhượng trả lời rất ngắn, cậu bảo: “Quấy được.”
Hắn để Hà Nhượng làm thử, cậu liền thử.
Châu Tiểu Dũng cũng tới trộn xi, cậu ta không ngờ cậu cũng tới, mỗi lần đi qua Hà Nhượng đều liếc nhìn cậu.
Cuối cùng Châu Tiểu Dũng không nhịn được, hỏi cậu: “Nè, cậu ở chung với Lâm Thiết Đoạt, Lâm Thiết Đoạt có đánh cậu không?”
Hà Nhượng trộn xi, mới bắt đầu nên hơi dễ, cậu hỏi: “LÂM THIẾT ĐOẠT trước kia đánh người sao?”
“Vậy, vậy…” Châu Tiểu Dũng nghiêm túc suy nghĩ, sau đó cậu ta nói, “từng đánh người, chỉ là tôi chưa từng nhìn thấy, nghe người ta nói anh ấy đá người lên cây, còn đá gãy cành cây nữa.
Hà Nhượng nghe cậu ta nói ngẩng đầu lên nhìn, cậu không có kinh ngạc nhiều, chỉ là cho có mà thôi, cậu nói: “Thật à? anh ấy lợi hại như thế à?”
Châu Tiểu Dũng gật đầu, cậu ta lại hỏi Hà Nhượng, hỏi cậu làm sao dám ở chung với Lâm Thiết Đoạt.
“Cậu sợ anh ấy làm gì,” Hà Nhượng không muốn cùng hắn nói chuyện này, chuyển chủ đề lên người cậu ta, “Anh ấy từng đánh cậu sao?”
Châu Tiểu Dũng: “tôi, tôi không biết, nhưng mà trước kia tôi không có chửi anh ấy tạp chủng, cũng không có ném đá lên người anh ấy.”
Châu Lạc ngày nhỏ vì chứng minh mình lợi hại, cậu sợ hãi nhưng vì có người lớn bênh, cố tình dẫn đầu đám người bắt nạt người trong thôn nói là tạp chủng, cũng là đứa bé Lâm Thiết Đoạt.”
Nhưng mà Châu Tiểu Dũng lại khác, từ nhỏ cậu đã nhát gan, cậu chưa từng muốn chứng minh gì, khi cậu chưa lớn, cậu sợ nhất là Lâm Thiết Đoạt, vừa thấy hắn liền chạy.
Châu tiểu Dũng nói rất nhiều, nói những đứa con nít trong thôn dẫn đầu, nhân lúc Lâm Thiết Đoạt đang ngủ, ném đá lên cửa sổ bằng kính, nhân lúc Lâm Thiết Đoạt không có mặt, chạy tới nhà hắn, tè lên giường hắn…
Cậu còn nói, có lần Lâm Thiết Đoạt tức giận, tóm được một đứa con nít, đập đầu nó lên cây cột điện.
Cuối cùng cả nhà nó tới, đứng trước mặt cả thôn vứt đứa bé Lâm Thiết Đoạt giữa đường.
Khi đó Lâm Thiết Đoạt sức lực rất lớn so với những người cùng tuổi, nhưng vì nhỏ tuổi, không cao mấy.
Nhưng mà khi đó Lâm Thiết Đoạt đánh một người đàn ông trưởng thành.
Nhưng sau đó Lâm Thiết Đoạt rơi vào thế yếu, người đàn ông đó đỏ mắt, nhằm vào bụng Lâm Thiết Đoạt đạp mấy đạp.
Dân làng không nhẫn tâm, cũng sợ hãi nên đứng ra can ngăn.
Khi đó Lâm Thiết Đoạt nôn ra máu, khi đó không có đi viện, sau đó không biết vì sao anh ấy khỏi.
Từ khi đó những đứa trẻ trong thôn không dám bắt nạt Lâm Thiết Đoạt nữa, người lớn nhìn thấy hắn cũng sợ hãi, nhìn thấy hắn liền đi đường vòng.
Khi mới 13 14 tuổi Lâm Thiết Đoạt rời làng, cả thôn vui mừng không ngớt.