28
Hà Nhượng đã nghe nhắc tới hai lần, lần đầu là nghe bà Dương Phượng Linh nói, nhưng bà chỉ nói Lâm Thiết Đoạt khi nhỏ đáng thương, bà từng giúp hắn, cho hắn bánh ăn, còn Châu Tiểu Dũng nói mang theo chút đặc sắc anh hùng.
Chỉ sợ là Châu Tiểu Dũng từ nhỏ đã bị bắt nạt, nên khi nhắc tới Lâm Thiết Đoạt ,cậu sợ hãi nhưng vẫn ngưỡng mộ.
Hà Nhượng nhìn bàn tay mình, tay có những vết lằn đỏ.
Không phải cậu muốn đi trộn xi, chỉ là muốn buôn bán cũng cần phải có vốn, cũng phải bán ngô mới có tiền.
Châu Tiểu Dũng nghĩ cậu không có hứng thú với những gì mình nói, cậu cảm thấy kì lạ, cậu không quan tâm sao?
Sáu rưỡi mới nghit, Hà Nhượng cố kiên trì tới sáu rưỡi, coi như nửa ngày công.
Cậu chạy xe đạp đi về, Lâm Thiết Đoạt không có ở nhà.
Từ khi sinh ra Hà Nhượng chưa từng mệt như này.
Cậu muốn ngủ, cậu không tắm chỉ chiếc quần cuối cùng còn sót leo lên giường nằm.
Cậu vốn dĩ muốn nằm một lúc, ai ngờ cậu vừa nằm xuống liền ngủ luôn.
Khi Lâm Thiết Đoạt đi về, hắn nhìn thấy là một thân thể trắng nõn, chìm xuống trên giường,ánh nắng hoàng hôn chiếu vào trong cửa sổ, hòa quyện thanh niên trên giường thành một.
Lâm Thiết Đoạt sững sờ, hắn lại nhìn chiếc tủ trên đầu giường, nhìn thấy chiếc áo cậu cởi ra dính xi măng trên đó.
Hắn lại nhìn Hà Nhượng, nhìn xi măng dính lên tóc cậu.
Tên nhóc này đi làm gì?
Ở ngoài vườn đất làm rồi, cây cũng đã trồng, bây giờ lại làm mình thành bộ dạng này.
Hắn mừng thầm nghĩ may mà hôm nay hắn đi về, nếu không sẽ không bao giờ nhìn thấy bộ dạng này của cậu.
Hà Nhượng xoay người, cả vùng ngực lộ ra ngoài.
Chẳng biết vì sao, Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy liền cau mày.
Sau đó Lâm Thiết Đoạt mở tủ ra, lấy chiếc chăn đắp lên người Hà Nhượng.
Hà Nhượng tỉnh lại trong mơ màng.
Tỉnh lại phái hiện cái chăn đắp lên người mình, cậu lại giả bộ tỉnh táo hỏi hắn, : “Anh Thiết Đoạt đắp chăn cho em à, em cũng cảm thấy lạnh.”
Cảnh tượng này làm người khác nghĩ dưới lớp chăn đó Hà Nhượng không mặc gì.
Hà Nhượng ôm lấy chăn, theo ý thức né vào trong, để chỗ cho hắn ngủ.
Lâm Thiết Đoạt nằm xuống, Hà Nhượng cảm thấy đèn chói mắt, mắt cậu bên nhắm bên hé.
Cậu cũng không nhìn rõ tấm chăn của cậu bên nào chiều rộng bên nào chiều dài, kéo chăn đắp lên người Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt nằm đó, thấy cậu ra sức kéo chăn cũng không có giúp cậu, để mặc cậu nhắm mắt lại đắp đại chăn lên người mình.
Dơ tay tắt đèn.
Căn phòng vừa tối, đôi mắt Hà Nhượng cảm thấy dễ chịu.
Hà Nhượng kéo góc chăn đắp lên eo Lâm Thiết Đoạt,chưa đợi cậu lấy tay đi, tay cậu liền đặt lên eo hắn, cậu lại nằm ngủ.
Trời nổi gió.
Cửa sổ kính bên giường bị vỡ.
Hà Nhượng nằm sát bên người Lâm Thiết Đoạt, cậu ôn chặt lấy hắn mới cảm nhận được nhiệt độ trên người hắn.
Lâm Thiết Đoạt cảm thấy nóng nực, Hà Nhượng chìm trong bóng tốu, hắn không có động tới cậu.
Hắn nghĩ hắn là đàn ông lại có cảm giác với người con trai, là bình thường sao?
Lâm Thiết Đoạt không phải hắn nghĩ rằng có chuyện gì trên đời này mà hắn không làm được, chỉ là hắn khó hiểu.
Hà Nhượng bị đói tỉnh, tỉnh dậy phát hiện mình để trần, ôm lấy..eo.
Cậu hoảng hốt, lập tức rời đi, lưng dựa vào tường.
Cậu sợ hãi, sợ Lâm Thiết Đoạt biết được chuyện này, hắn lại chán ghét cậu, dù sao thì phản ứng của Lâm Thiết Đoạt hôm qua lớn.
Nhón chân ra khỏi giường, Hà Nhượng mặc lại bộ quần áo đã cởi hôm qua.
Cậu nhìn thời gian, bây giờ là năm giờ bốn mươi phút.
Sáu rưỡi phải đi làm, đi xe đạp mất ba mươi phút, Hà Nhượng phải ăn cơm nữam cậu phải đi sớm.
Nhìn cậu đi dép, Lâm Thiết Đoạt nằm trên giường hỏi cậu: “Đi đâu?”
Hà Nhượng bị doạ hết cả hồn, cậu quay đầu lại nhìn hắn, không giống hắn phát hiện cậu ôm hắn, cậu chấn định nói: “Ở trấn trên tìm việc làm, em phải đi làm rồi.”
“Không ăn cơm?” Lâm Thiết Đoạt hỏi cậu.
“Em lên trấn trên ăn.” Hà Nhượng vừa nói xong mới có phản ứng, Lâm Thiết Đoạt này là bảo cậu nấu ăn.
Hà Nhượng vội vàng nói: “Em quên đặt báo thức, hôm nay dậy muốn.. không nấu được.”
Cậu nói xong, không đợi Lâm Thiết Đoạt nói gì, cậu liền nói: “Em đi, đi trước đây! Đợi có tiền lương em mời anh ăn cơm!
Hà Nhượng vội vàng rời đi, dắt theo chiếc xe đạp để ngoài sân, Lâm Thiết Đoạt đi từ trong nhà ra hỏi cậu: “Biết đi xe máy không?”
“hả?” Hà Nhượng não bị chậm, cậu liền nói “Không biết.”
Cậu dắt theo xe đạp đi, cậu giờ mới nhận ra, Lâm Thiết Đoạt ý hắn là cậu cũng có thể đi xe máy.
Hà Nhượng rời đi, Lâm Thiết Đoạt đi đánh bài, sau đó hắn cảm thấy chán, nhìn đống ngô trong sân, hắn đem chiếc ghế ra lột vài bắp.
Lột được một lúc, hắn cảm thấy chán, hắn nghĩ gần đây hắn rảnh quá phải không?
Sống ở quê, không làm ruộng, không làm việc, ngoại trừ nhiều người đến quấy rối hắn, cuộc sống của hắn cứ như vậy không có thăng trầm, cứ sống như thế này.
Lâm Thiết Đoạt vứt bắp ngô trên tay, hắn phủ tay đứng dậy, đi lên trấn trên.
Lâm Thiết Đoạt đi tới, Hà Nhượng hốt hoảng.
Vốn dĩ đủ người rồi, nhưng người nhà đó nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt, khuôn mặt đông cứng lại, giường như cuối đầu xuống nói: “Được được, muốn vào thì vào.”
Nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt cũng tới đây làm, mắt cậu sáng lên.
Dù sao thì sau này mỗi ngày đều dậy cùng lúc với Lâm Thiết Đoạt, cùng nhau ăn cơm cũng rất tiện.
Còn nữa, nếu Lâm Thiết Đoạt làm việc ở đây, cậu có thể ngồi ké xe máy hắn.
Hà Nhượng ôm một cái túi nhìn Lâm Thiết Đoạt, tựa hồ có thể thấy được cậu vui mừng cỡ nào.