Trong chốc lát Hà Nhượng cảm thấy xấu hổ khi nói xấu người ta.
Hà Nhượng cúi đầu im lặng.
Lâm Thiết Đoạt không thật tâm muốn giúp cậu, chỉ là muốn nhìn bộ dạng thế này của cậu, nếu hắn mà xứ đứng đó nhìn cậu, cậu lại có ý kiến.
Cho nên hắn mới đi lại kiếm việc làm, để bản thân hắn không làm Hà Nhượng cảm thấy chướng mắt.
Chiêu này có hiệu quả.
Đôi mắt Hà Nhượng sáng lên tràn đầy cảm động.
Lâm Thiết Đoạt cảm thấy buồn cười, nhưng hắn không có phân tâm khi làm việc.
Trước khi bóc vỏ một bắp ngô, hắn phải dằn vặt một lúc.
Một lúc sau Hà Nhượng phát hiện Lâm Thiết Đoạt làm việc có chút… giống như là….
Ông cụ rảnh quá không có việc gì làm nên đi dạo.
Giống như bây giờ chỉ là lột vỏ ngô, bắp ngô ở trước mặt Lâm Thiết Đoạt lật đi lật lại, hắn không có định lột.
Hắn không thích góc độ nào à?
Hà Nhượng lột được bốn năm bắp ngô, Lâm Thiết Đoạt mới lột dc một cái.
Người ta là tới giúp đỡ nên Hà Nhượng không thể nói gì, nhưng hắn làm như vậy là ý gì?
Không giống tới giúp cậu.
Bóc một hồi, Lâm Thiết Đoạt vứt bắp ngô trên tay hắn, không làm nữa.
Hắn vẫn ngồi trên chiếc ghế, lấy thuốc ra hút.
Hà Nhượng nghĩ hắn nghiện thuốc nặng, rảnh rỗi là làm một điếu, mà Lâm Thiết Đoạt toàn rảnh rỗi.
Hà Nhượng nhìn hắn, Lâm Thiết Đoạt ngậm lấy điếu thuốc nhìn qua, hắn ngẩng đầu lên hỏi cậu: “Cậu nhìn gì?”
Hà Nhượng thử cùng hắn nói chuyện: “Anh Thiết Đoạt, lột xong ngô thì làm gì nữa?”
“Phơi.” Lâm Thiết Đoạt chỉ cậu.
Hà Nhượng: “Phơi xong thì sao?”
Lâm Thiết Đoạt: bóc hạt, hoặc dùng máy móc.”
“À…” Hà Nhượng cau mày, cảm thấy rắc rối, tiền thật khó kiếm.
Từ giờ tới khi bán ngô cũng mất hơn một tháng.
Cậu còn vài đồng, xem ra cậu phải kiếm việc làm.
Hà Nhượng lại hỏi Lâm Thiết Đoạt: “Anh Thiết Đoạt, trước kia anh từng làm việc hả?”
Lâm Thiết Đoạt búng đầu thuốc.
Khi hắn mới rời thôn, từng làm rất nhiều công việc.
“Đền tiền hết rồi.” Lâm Thiết Đoạt nói.
“Hả?” Hà Nhượng cười vui vẻ, “Làm cái gì mà đền tiền?”
Chuyện sảy ra từ mấy năm trước, bây giờ bị một đứa con nít cười nhạo, Lâm Thiết Đoạt muốn đánh cậu, ánh mắt hắn lộ ra vẻ hung dữ.
Nhìn tư thế của Lâm Thiết Đoạt như muốn đánh cậu, cậu càng cười càng rõ to, cười tới nỗi tay không cẩm nổi bắp ngô, bắp ngô từ trên tay cậu rớt xuống đất.
Lâm Thiết Đoạt nghĩ cậu chán sống, hắn dơ tay xách gáy cậu lên, kéo cậu từ trên ghế ngồi bịch xuống đất, lại kéo cậu tới gần hắn.
Hà Nhượng rụt cổ lại ngồi lên dùi hắn, bị Lâm Thiết Đoạt giữ chặt lấy đầu.
Hà Nhượng cười đâu cả bụng, cậu rụp cổ lại suýt chút nữa ngã vào háng Lâm Thiết Đạc, vừa cười vừa cầu xin tha thứ.
“Anh, Anh Thiết Đoạt, em sai rồi hahaha, em sai rồi, em sai rồi Anh Thiết Đoạt....”
Hà Nhượng chống tay lên đùi Lâm Thiết Đoạt chuẩn bị đứng lên, bị hắn dí đầu xuống, cậu trượt chân cả khuôn mặt úp xuống giữa hai chân hắn.
Va phải cái cục mềm mềm, Hà Nhượng không cần nghĩ cũng biết đó là gì.
Cậu bị doạ sợ trốn qua một bên, cậu dơ tay chùi miệng mình, đôi mắt long lanh nhìn Lâm Thiết Đoạt, cậu cười cười nhổ bãi nước bọt.
Lâm Thiết Đoạt không ngờ rằng cậu lại có hành động như vậy, hắn nhìn xuống dưới, gân xanh trên trán nổi lên, hắn đẩy Hà Nhượng ngã xuống dưới đất.
Hà Nhượng bị hắn đẩy ngã xuống đất, cậu nghĩ hắn cảm thấy ghê tởm, cậu cảm thấy xấu hổ.
Sau đó cậu thấy Lâm Thiết Đoạt đứng dậy đi vào trong nhà.
Hà Nhượng lại lén lút lau chùi miệng mình, nhổ mấy cái.
Cậu lại nhìn trộm hắn, thấy hắn để trần nửa người trên, chỉ mặc cái quần đùi, hắn đi tắm.
Hà Nhượng bĩu môi tiếp tục bẻ ngô, có cần phải thế không, chẳng phải cách cái quần sao?mà còn phải đi tắm ngay lập tức.
Nhưng mà Lâm Thiết Đoạt để ý như vậy, vốn dĩ Hà Nhượng cảm thấy đây là chuyện nhỏ, cái cảm giác trên môi càng ngày càng rõ ràng, cậu lại bất giác chùi miệng, miệng cậu bị chùi sưng đỏ cả lên.
Bình thường Lâm Thiết Đoạt tắm trong hai ba phút là xong, lần này tắm những nửa tiếng.
Người hắn ướt sũng bước ra từ nhà tắm, vai rộng eo hẹp, cơ bụng đẹp đến vô lý, lông mày cao và đôi mắt sâu, giữa hai lông mày có một ác linh huyền thoại.
Đặc biệt là hình xăm trên cánh tay hắn, như con rồng uốn lượn, cứng cáp mạnh mẽ.
Nửa người trên để trần, nước nhỏ giọt dọc theo cơ bụng, tạo thành dòng nước nhỏ giọt.
Hà Nhượng vừa nhìn đã bị thu hút, cậu giật mình nhìn đi chỗ khác.
Cậu nhìn chỗ khác, sờ lên tai mình giả vờ như không biết chuyện gì đang sảy ra, quay lưng với Lâm Thiết Đoạt đi lột vỏ ngô.
Cậu cảm thấy lạnh sống lưng, có phải Lâm Thiết Đoạt đang nhìn cậu không?
Lâm Thiết Đoạt hắn cảm thấy ghê tởm hả?
Không đáng, chỉ là chuyện ngoài ý, nói đùa mấy câu là qua chuyện, không nhất thiết phải nghiêm túc như vậy?
Trong lòng Hà Nhượng buồn bực, vì nếu Lâm Thiết Đoạt ghét cậu, đối với cậu đó là chuyện lớn vì cậu đang ở nhờ nhà hắn.
Nghiêm trọng thì Lâm Thiết Đoạt sẽ đuổi cậu đi.
Hà Nhượng lột vỏ ngô, cố coi như không có chuyện gì sảy ra, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lâm Thiết Đoạt nhìn chằm chằm Hà Nhượng, phải đi ngang qua cậu để vào trong nhà, vốn dĩ là đường thẳng nhưng hắn lại đi đường vòng, điểm Hà Nhượng đang đứng trở thành quang hệ “Tương Thiết”.
(Tương Thiết là trong toán học, tui chả biết nó là gì.”
Hà Nhượng nghe tiếng bước chân của hắn, cậu càng ngày càng hồi hộp, nỗ lực không quay đầu lại nhìn hắn.
Lâm Thiết Đoạt “Tình cờ” “Đi qua” người cậu, hắn trực tiếp dùng đùi đẩy lưng cậu xuống, Hà Nhượng đang nắm lấy bắp ngô quỳ thẳng xuống đất.
Hà Nhượng đi vào trong nhà.
Hà Nhượng quỳ trên đất quay đầu lại nhìn Lâm Thiết Đoạt, cậu thở phào nhẹ nhõm lại giả vờ giận dỗi, cậu không nhịn được cười nhưng lại nhìn về hướng Lâm Thiết Đoạt nhổ một cái, bày tỏ cậu cảm thấy chán ghét hơn hắn.
Câu chuyện này chỉ là ngoài ý, Hà Nhượng nghĩ chuyện cứ như vậy trôi đi.
Cho tới khi trời sắp tối, Hà Nhượng vui vẻ đi nấu ăn.
Hà Nhượng làm việc cả ngày mệt mỏi, cậu ăn hai cái bánh bao, còn Lâm Thiết Đoạt thì ăn năm cái lận.
Hà Nhượng ngồi dưới bóng đèn mờ ảo trong nhà, cậu lén nhìn hắn, cậu nghĩ hắn ăn nhiều thật.