Thiếu Gia Giả Mạo Bị Đuổi Về Nông Thôn Gặp Côn Đồ Trong Làng Ôm Chặt Eo

Chương 25: Chuyện ngoài ý cùng Lâm Thiết Đoạt

“34 đồng.” Hà Nhượng ngồi trên xe, chân đạp lên bàn đạp, cậu vừa nhìn về phía quán tạp hoá vừa lau mồ hôi trên mặt.

“34 đồng?”bà nhìn Hà Nhượng bằng ánh mắt hoài nghi, hoài nghi Hà Nhượng nói dối, cậu giấu tiền đi nói ít lại để dành tiêu.

Hà Nhượng quay người lại, đưa cho bà cái bánh nướng, nói: “Tiền bán được tiêu hết rồi.”

Hà Nhượng vừa nói xong, bà dường như hét lên: “Tiêu hết rồi!!!”

Bà vừa hét thì tất cả mọi người đều nhìn về phía bà, những người đánh bài cũng ngừng lại.

“Đúng vậy.” trên mặt Hà Nhượng không có tí biểu cảm nào dư thừa.

Bà cầm lấy cái bánh nướng, lục lọi đồ trên chiếc xe, mở hết túi bóng ra, đổ hết những đồ trong đó ra ngoài, bà nói: “Con mua cái gì mà hết được.”

Hà Nhượng nhìn bà cầm quần áo của cậu lên vẫy trước mặt nhiều người, cậu dành lấy quần áo từ trên tay bà nhét lại vào túi bóng.

Bà trầm mặt xuống, lại nhìn giống cây trên xe còn có hai túi hạt rau, trên mặt toàn là chê bai, bà nói: “con mua những thứ này làm gì?”

Bà tức giận nói: “con lớn như vậy rồi, phải để dành ít tiền trong người.”

Người trong làng không cảm thấy việc bà làm là sai, dù sao thì con cái nhà họ họ cũng dạy bảo như thế.

Bà hỏi hạt rau bao nhiêu tiền một túi, Hà Nhượng nhẫn nhịn nói hai đồng, trên mặt mà có biểu cảm rất phong phú, bảo Hà Nhượng bị lừa, bà bảo 1.5 đồng cũng có thể mua được.

Lại bảo mua nhiều cây táo lựu về để làm gì, lại không có đất trồng, bảo Hà Nhượng hoang phí.

Hà Nhượng nhìn bà dằn vặt cây, cậu dành lấy cây.

Trong lúc này Lâm Thiết Đoạt ngậm điếu thuốc đi ra ngoài.

Hà Nhượng giận bà, hét lên: “con mua cho Anh Thiết Đoạt đó, bà đừng có đυ.ng vào được không!”

Tay Lâm Thiết Đoạt cầm cái bật lửa châm điếu thuốc bị trượt một cái, không có châm lên.

Bà sứng sờ, không ngờ Hà Nhượng hét lên với bà, quyền uy của lớp trên bị Hà Nhượng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khuôn mặt tràn đầy biểu cảm, thái độ của bà hạ thấp xuống.

Bà định ở trước mặt mọi người giả vờ đáng thương, ép Hà Nhượng thuận theo ý bà.

Chỉ là Hà Nhượng không hiểu rõ, chưa từng gặp sự lợi hại của loại người này.

Trước khi bà dở trò, Lâm Thiết Đoạt ngậm điếu thuốc chưa châm đi tới.

Bà vừa nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt, bà dừng lại kế hoạch của mình.

Lâm Thiết Đoạt im lặng, hắn cầm lấy giống cây của hắn từ trong tay bà qua.

Bà sững sờ, đôi tay không biết đặt ở đâu, bà chống gậy lui về phía sau.

Sau đó, Lâm Thiết Đoạt đứng trước mặt nhiều người lấy tất cả túi đồ của cậu cầm hết lên tay, còn nói cậu: “Đi xuống.”

Hà Nhượng sờ mũi, ổn định lại cảm xúc, vừa nãy cậu còn cãi lại bà nhưng bây giờ cậu ngoan ngoãn nghe lời Lâm Thiết Đoạt, nhảy xuống xe.

Lâm Thiết Đoạt dơ tay lên xoa đầu cậu, sau đó đẩy cậu về phía xe máy hắn.

Hà Nhượng cúi đầu đi về phía chiếc xe máy.

Lâm Thiết Đoạt ngồi lên chiếc xe máy, Hà Nhượng cũng chậm chạp ngồi lên, cậu cúi đầu, trán dựa lên lưng hắn, cậu không có ôm eo hắn.

Cậu cảm thấy mất mặt trước mặt Lâm Thiết Đoạt.

Người nhà của cậu đối xử với cậu như vậy, cậu nghĩ cậu không có tiếng nói trong cả cái làng này nữa.

Mọi người nhìn theo bóng dáng của Lâm Thiết Đoạt mang Hà Nhượng đi, vừa nãy không ai dám lên tiếng, ngay cả đang đánh bài cũng im lặng lại, Lâm Thiết Đoạt rời đi mọi người mới thở phào một hơi.

Bà chống gậy, tay lau nước mắt,bộ dạng giống như bà vừa bị bắt nạt vậy.

Nhiều người lại an ủi bà, còn bảo không phải bà nuôi lớn, không nghe lời cũng là đương nhiên.

Bà lại bắt đầu kể, còn dơ ngón tay ra đếm, nào là Hà Nhượng đi chợ mua 1 đống quần áo, bán cả một xe đầy bí ngô, bán hết lấy tiền tiêu luôn.

Những người thanh niên coi như truyện cười, vừa đánh bài vừa cười.

Bà lờ đi những người đang cười bà, bà còn nhắc lại bẩy tám lần, khuôn mặt tỏ ra đáng thương.

Bà vừa nói vừa cảm thấy mình khổ, nuôi cháu trai bao nhiêu năm lại trở thành con nhà người ta, không gặp được cháu bà, bà nhớ cháu bà không ngủ được.

Mọi người dần dần đi về, bà mới cầm cái bánh Hà Nhượng mua cho bà mang về, nếu như không có ai mua cho bà, bà cũng tiếc tiền không dám mua.

Sau khi Hà Nhượng về nhà Lâm Thiết Đoạt, cậu im lặng không dám nói gì.

cậu tìm cái xẻng, đào hốc trồng cây táo và cây lựu, xong hắn lấp đất lại.

Cậu tưới nước lên cây xong lại vác cái ghế nhỏ ra ngồi lột vỏ ngô.

Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, cậu bị nhìn có chút mất tự nhiên, cậu lén nhìn hắn, đương nhiên là bị Lâm Thiết Đoạt bắt quả tang.

Hà Nhượng giả vờ như không biết gì, đối diện với Lâm Thiết Đoạt bằng ánh mắt hoài nghi, giống như cậu nói hắn nhìn cậu làm gì?

Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy cậu giả vờ, hắn cười cậu, cười một cách vô tư, làm cho cậu không thể giả vờ nữa.

Hà Nhượng tức giận khi hắn chọc cậu, cậu nhấc cái ghế lên đổi sang chỗ khác, không để ý tới hắn nữa.

Lâm Thiết Đoạt cười không ngừng, cậu xoay lưng lại với hắn, cảm thấy mũi mình chua xót.

Mắt còn chưa đỏ lên thì nước mắt rơi xuống.

Nước mắt rơi xuống tay Hà Nhượng, cậu bị doạ sợ còn tưởng là trời mưa.

Lâm Thiết Đoạt đi vào nhà, cậu nhanh chóng lau đi nước mắt.

Mấy giây sau Lâm Thiết Đoạt mang cái ghế nhỏ khác ra ngoài, còn đặt ghế ở bên cạnh Hà Nhượng.

Hà Nhượng sững sờ nhìn hắn, cậu nghĩ hắn mang cái ghế ra đây ngồi để cười nhạo cậu.

Sau đó cậu nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt cầm lấy một bắp ngô, lột vỏ nó ra.