Thiếu Gia Giả Mạo Bị Đuổi Về Nông Thôn Gặp Côn Đồ Trong Làng Ôm Chặt Eo

Chương 22: Đi chợ bán bí ngô gặp phải Lâm Thiết Đoạt

22

Khi đi tới ngã rẽ, Lâm Thiết Đoạt liếc nhìn giương xe máy, khoé miệng cong lên, nhưng xe máy không có giảm tốc độ.

Hết cách, Hà Nhượng đành đi một mình.

Nhưng mà làng ở xa trấn trên, đi bộ thì hơi lâu.

Cậu nhớ ra, nhà bà Châu có chiếc xe đạp, thế là cậu đi sang nhà bà.

Dương Phượng Linh bà kinh ngạc khi nghe Hà Nhượng nói cậu muốn đi xe đạp lên trấn trên đi chợ., bà hỏi: “Ngô bóc hết rồi?”

Hà Nhượng đương nhiên nghe ra ý bà là gì, ngô chưa làm xong mà có thời gian đi chợ.

Hà Nhượng hiểu rõ, loại người như mà không nên nói gì, có nói thì bà cũng không hiểu.

Cho dù có nói bà thì cũng không bỏ được cái tư tưởng cổ hủ, luôn cho mình là đúng.

Cho nên cậu giả vờ không biết, cậu hỏi: “Xe đạp có thể đi không?”

Dương Phượng Linh bà tưởng Hà Nhượng nghe không ra, nghĩ cậu không nhanh nhạy.

Bà lại nghĩ tới gì đó, bảo cậu: “Con đi lên chợ vừa khéo, nhà còn bí ngô ăn không hết, chúng ta mang đi bán bớt.”

Bà lại bảo: “Bán đại đi, để ở nhà hỏng đi lại tiếc.”

Bà vừa nói xong, chưa đợi Hà Nhượng trả lời liền đi đẩy chiếc xe ba bánh ra, còn đi vào nhà lấy chiếc cân đặt lên xe ba bánh.

Sau đó bà lại đem bí ngô chồng đống trong nhà chất lên xe ba bánh, chân bà khập khiễng nhưng vẫn đi nhanh.

Hà Nhượng sợ bà ngã xuống đất, nhanh chóng chạy lại chuyển bí ngô.

Bí ngô chất đầy xe ba bánh bà mới ngừng.

Bà cũng muốn đi theo có lẽ là không yên tâm, bà nghĩ không nên để cậu một mình bán đồ mà mình ở nhà.

Cậu nghĩ bà đi theo thì rất phiền, nên cậu có thái độ cứng rắn từ chối: “Mình con đi là được.”

“Ừ, cũng được.” bà vẫn có chút do dự, bà chống gậy hỏi cậu: “Anh Thiết Đoạt của cậu ở nhà không?”

Cậu biết bà rảnh rỗi, việc chưa làm xong mà để đó thì cũng khó chịu, nên cậu nói: “Không có ở nhà, nhưng nhà khoá cửa.”

Bà nghe thấy lại cằn nhằn vài câu, nói cậu không nên để lương thực ở nhà người ta, làm gì cũng bất tiện.

Bà bảo nhà Lâm Thiết Đoạt có nhiều người ra vào.

Cậu nghe hiểu ý bà là sợ những người đó trộm ngô nhà bà.

Bà cả đời là người nông thôn, ngày xưa nghèo còn không có cơm cho mà ăn, sợ người khác trộm mất ngô.

Hà Nhượng nghĩ bà ảo tưởng quá, nhưng nhắc tới những người tới nhà Lâm Thiết Đoạt trộm ngô của bà, Hà Nhượng không mở miệng khuyên nổi.

Vì cậu cảm thấy, cậu khuyên kiểu gì thì bà cũng lo lắng.

Hết cách với bà.

Hà Nhượng đạp xe chở xe ba bánh đi.

Bà còn hét lớn câu: “Con hỏi xem người ta bán bao nhiêu, thì con bán như vậy... con biết cân không?”

Hà Nhượng không biết cân, nhưng không muốn ở lại nghe bà cằn nhằn, cậu vừa đạp xe vừa hét: “Con biết rồi!”

Đây là lần đầu cậu đi xe ba bánh, đạp vênh véo.

Nhưng đây không phải xe đạp, ngồi lên đó đạp là được, không cần phải tập đi gì.

Tới trấn trên, người ta bán hàng chiếm hết chỗ, không còn vị trí tốt nữa.

Mà còn chen chúc, đi vào còn khó khăn.

Hà Nhượng chỉ đành dừng xe ở ngoài cổng chợ, ở ngoài cổng có ít người.

Có nơi giửi xe, xe đạp 0,5 đồng, xe ba bánh 1 đồng.

Hà Nhượng khoá xe lại, cậu đi vào chợ xem mọi người bán cái gì.

Mới vào có bán rau, bát đũa, còn có các loại hạt rau, thuốc chuột, đi vào trong đều là bán quần áo.

Bán đồ ăn rất nhiều, có bánh bao, hồ lô...

Hà Nhượng chen chúc lượn một vòng cũng mất 2 tiếng, đi ra còn mua cái bánh bao.

Cậu có hỏi người ta bán bí ngô,nghe người ta nói bán 0.2 đồng một cân, miệng cậu há lớn.

0.2 đồng một cân?

Vậy một xe bí ngô bán được mấy đồng?

Cậu ngồi trên xe ba bánh ăn bánh, bắt đầu bán bí ngô.

Người ta bán 0.2 đồng một cân, cậu cũng định bán 0.2 đồng một cân, nhưng cậu ngồi trên xe ba bánh nhìn dòng người đi qua, lại không mở miệng rao bán nổi.

Nhiều người đi qua cũng có người liếc nhìn cậu và đống bí ngô trên xe.

Hà Nhượng mấy lần muốn mở miệng hỏi người ta muốn mua bí ngô không, nhưng đều không thành công.

Cậu ở bên ngoài cũng không phải là người hướng ngoại, sĩ diện à.

Cậu không rao bán, người ta chỉ nhìn rồi rời đi.

Chờ nửa ngày mới có người hỏi mua, Hà Nhượng nói 0.2 đồng một cân, người ta cũng không có ý kiến gì.

Nhưng khi cân bí ngô thì cậu mới nhớ ra mình không biết cân.

Bà cô hỏi cậu sao không cân, Hà Nhượng để cân xuống nói: “Hay là cô tự chọn, những quả bí ngô này đều 1 đồng một cân được không?”

Vừa nghe cậu nói, bà cô sáng mắt lên.

Dù sao thì bí ngô trên xe đều to, đừng nói 8, 9 cân, 10 mấy cân cũng có.

Bà cô này định mua 1 quả, cuối cùng chọn 5 quả to nhất, đưa cho Hà Nhượng 5 đồng, sau đó vui vẻ rời đi.

1 cái bánh bao 1 đồng, bán được 5 đồng là nhiều rồi.

Thấy có người mua, nhiều người cũng lại mua, một hồi Hà Nhượng bán được mười mấy quả.

Một đám người rời đi lại khôi phục im lặng, sau đó thỉnh thoảng mới có người tới mua.

Giữa trưa ở ngoài chợ có rất ít người, xe ba bánh đạp đi không phải chen chúc nữa.

Hà Nhượng còn dư 4 quả bí ngô, cậu định bán hết rồi về.

Cậu ở ngoài chợ bán bí ngô dễ thu hút người chú ý.

Có mấy chiếc xe máy đi từ ngoài chợ vào, ở trong trấn rất oách, âm thanh xôn xao cả một vùng.

Nhưng Hà Nhượng chưa kịp ngẩng đầu lên thì người dẫn đầu dừng lại trước mặt cậu.

Hà Nhượng nhìn thấy đôi chân dài gầy gò mang theo một cỗ lực lượng cường tráng, làm cậu có cảm giác quen thuộc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Thiết Đoạt.