21
Cửa lắp xong, Hà Nhượng còn nắm lấy cửa đẩy đi đẩy lại, nhìn thấy cửa có thể đóng lại, Hà Nhượng cứ như vậy ôm lấy một bên cửa, nhìn Lâm Thiết Đoạt ngây ngô cười.
Lâm Thiết Đoạt cất con dao, nhìn Hà Nhượng cười, như là cậu tự lắp cánh cửa vậy.
Lâm Thiết Đoạt không để ý tới cậu nữa, đi ra ngoài.
Tận tối Lâm Thiết Đoạt mới về, hắn từ trong nhà cầm lấy cái cốc và bàn chải đánh răng mà Hà Nhượng mua sẵn.
Giống y nhau chỉ là khác màu.
Hắn lại nhìn cái cốc đã phai màu của mình, hắn đặt cốc xuống sau đó lấy bộ màu xanh đi đánh răng tắm rửa.
Hà Nhượng ngồi quay lưng lại với hắn, nghe nhạc bóc vỏ ngô tới trời tốt đen mới đi đánh răng tắm rửa.
Khi cậu cầm cốc đi vào, Lâm Thiết Đoạt không chú ý tới cậu đột nhiên nhìn cậu, ánh mắt nhìn cái cốc trên tay cậu, sau đó im lặng.
“Sao thế?” Hà Nhượng sờ môi mình, hỏi hắn.
Lâm Thiết Đoạt không trả lời cậu, hắn thở dài nằm xuống giường gối đầu lên cánh tay.
Hà Nhượng cũng không hỏi hắn nữa, hắn lấy tiền trong bao áo mấy hôm trước Lâm Thiết Đoạt đưa cho cậu và mấy đồng tiền lẻ của cậu đều đổ hết lên giường, sau đó cậu nhìn khắp căn phòng, chú ý tới cái tủ đầu giường, cậu hỏi: “Anh Thiết Đoạt,cái tủ này em có thể dùng không?”
Lâm Thiết Đoạt trả lời một câu: “Tuỳ cậu.”
“Vậy em dùng.” Hà Nhượng cầm lấy tiền định bỏ tiền của cậu vào chiếc tủ đó.
Nhưng mà vừa mở cửa ra cậu thấy bên trong có không ít tiền, tính mấy tờ đo đỏ vứt lung tung cũng hơn 1000 tệ rồi.
Hà Nhượng sững sờ, sau đó cậu ngồi xổm trước cái tủ, xoay đầu lại nhìn Lâm Thiết Đoạt: “Anh Thiết Đoạt em muốn bỏ tiền, trong này toàn là tiền của anh mà.”
Lâm Thiết Đoạt phiền cậu, hắn nói: “Cái tủ rộng như thế, cậu không biết dẹp lấy một góc à?”
Hà Nhượng thì thầm: “Không phải là để chung à....”
Hà Nhượng vừa nói xong, cậu nhìn góc trong tủ, để cái dao, bóng đèn linh tinh các thứ.
Hà Nhượng dẹp gọn lại những thứ đó, sau đó cậu để tiền của mình vào trong.
Cậu quay đầu lại cười cười nhìn Lâm Thiết Đoạt: “Anh Thiết Đoạt, em để tiền ở đây nha.”
Lâm Thiết Đoạt liếc nhìn cậu.
Hà Nhượng đóng cửa tủ lại, sau đó leo lên giường.
Vì Lâm Thiết Đoạt tay chân dài, ngồi trên giường cũng rất cao, Hà Nhượng chỉ có thể bước qua người hắn.
Khi cậu nhấc chân chân qua, Lâm Thiết Đoạt hắn nhìn chân cậu, lại nhìn đi phía khác.
Giữ cậu ở lại?
Hà Nhượng thấy hắn nhìn điện thoại, cậu không dám làm phiền hắn, chỉ nhìn hắn.
Mới đầu Lâm Thiết Đoạt không để ý, nhưng dần dần hắn cau mày lại.
Hắn nhìn về phía Hà Nhượng, “Cậu còn có gì muốn nói không?”
“Anh Thiết Đoạt.”Hà Nhượng đang chờ, cơ thể dựa gần lại hắn, cậu hỏi: “Mai có hội chợ, mai anh có đi không?”
Lâm Thiết Đoạt nhìn điện thoại mình, nói: “Không đi cùng cậu.”
Nói xong hắn lại nghe điện thoại.
Hà Nhượng đang muốn hỏi hắn, nhưng thấy hắn nghe điện thoại, cậu đành im lặng.
Lâm Thiết Đoạt dựa lên đầu giường nói chuyện với người khác, Hà Nhượng nằm nghiêng bên cạnh hắn, mở đôi mắt to tròn nhìn hắn.
Bộ dạng đó là chờ Lâm Thiết Đoạt nói chuyện điện thoại xong thì để ý tới cậu.
Lúc đầu Lâm Thiết Đoạt nói rất nhiều chuyện với người ta, Hà Nhượng nghe cũng không hiểu, lại sau cậu nghe bên đó nói gì mà mai lên huyện, gì mà ai đó qua.
Hà Nhượng nắm góc áo, cậu nghĩ hắn đi lên trấn trên.
Lâm Thiết Đoạt có thể cảm nhận được, Hà Nhượng luôn nhìn hắn, ánh mắt hắn cuối xuống thì đối diện với ánh mắt của cậu.
Nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu, Hà Nhượng có chút chột dạ, xoay người lại đối diện với bức tường.
Cậu úp mắt xuống gối giả vờ ngủ, nằm được lúc thì cậu lại lén lut quay đầu lại nhìn hắn.
Lâm Thiết Đoạt nghe điện thoại, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại làm người khác cảm thấy hắn đang cười.
Sau đó, Hà Nhượng nghe thấy Lâm Thiết Đoạt đồng ý người ta.
Cậu muốn đi lên trấn trên cùng Lâm Thiết Đoạt coi như không thành.
Hà Nhượng có chút buồn bã, nhưng cậu cũng không còn cách nào.
Lâm Thiết Đoạt tắt điện thoại, hắn nhìn Hà Nhượng, Hà Nhượng cũng không có xoay đầu lại.
Cậu đương nhiên sẽ không nó Hà Nhượng cái gì, hắn tắt đèn đi ngủ.
Sáng sớm, Hà Nhượng và Lâm Thiết Đoạt thức dậy cùng lúc.
Đôi mắt mung lung mới thức dậy của Hà Nhượng ai oán nhìn Lâm Thiết Đoạt.
Nhưng mà Lâm Thiết Đoạt không để ý tới cậu, để cậu ngồi trên giường nhìn hắn như đứa bé bị bỏ rơi.
Hắn thấy thú vị, còn cố tình né tránh ánh mắt cậu, hắn ngồi lên xe máy giả vờ không biết gì.
Hà Nhượng không cam tâm khi nhìn Lâm Thiết Đoạt rời đi, đôi tay nắm lấy đuôi xe Lâm Thiết Đoạt chạy ra ngoài ngõ.
Cuối cùng, Lâm Thiết Đoạt đờ mặt ra hỏi cậu: “Cậu làm cái gì?”
Hà Nhượng muốn Lâm Thiết Đoạt đi cùng cậu lên trấn trên, nhưng cũng không muốn Lâm Thiết Đoạt coi cậu như đứa trẻ hư hỏng.
Cho nên khi Lâm Thiết Đoạt hỏi câu đó làm Hà Nhượng cảm thấy kinh ngạc, khuôn mặt xị xuống trả lời: “Hả? Không có làm gì cả.”
Nói xong, tim cậu đập thình thịch, chỉ chờ Lâm Thiết Đoạt mở miệng nói: “Trấn trên không đi được, nếu cậu muốn lên huyện thì đi cùng tôi.”
Hoặc là Lâm Thiết Đoạt chở cậu lên trấn trên, đợi hắn từ huyện về tiện thể đón cậu.
Hoặc là Lâm Thiết Đoạt nói để lần sau đi chợ cùng cậu.
Nhưng mà Lâm Thiết Đoạt không nói trúng cái nào, mà cố ý tin lời cậu nói là thật, hắn nói: “Không sao? Không sao thì tôi đi đây.”
Nói xong Lâm Thiết Đoạt đi luôn.
Hà Nhượng xị mặt nhìn hắn rời đi.
Lâm Thiết Đoạt lại giả vờ không nhìn thấy, nổ xe máy đi luôn,
Cậu đứng ngoài ngõ hít phải một đống khói xe máy, Lâm Thiết Đoạt hắn cố ý.