Lâm Thiết Đoạt không có phản ứng gì, Hà Nhượng cảm thấy chán nản lấy đôi tay đang ôm eo hắn xuống.
Khi kéo xuống, ngón tay cậu dường như chạm phải cái gì đó, cậu bị doạ nhanh chóng kéo tay lên ôm lại eo hắn.
Cậu hi vọng Lâm Thiết Đoạt không phát hiện ra, nhưng Lâm Thiết Đoạt lại quay đầu lại phía sau.
Hà Nhượng ôm lấy eo Lâm Thiết Đoạt, cậu cười haha cho qua chuyện, nhưng chiêu này không có tác dụng với hắn.
Hà Nhượng bị Lâm Thiết Đoạt nhìn tê hết cả mặt, giọng nói cậu ngọt ngào như dỗ dành hắn: “Đi thôi~ đi thôi mà~”
Lâm Thiết Đoạt dơ cánh tay về phía cậu, Hà Nhượng bị doạ sợ muốn nhảy xuống, nhưng mà hắn lại dành lấy chiếc túi trên tay cậu.
Hắn để chiếc túi lên giỏ xe sau đó nổ máy.
Hà Nhượng lập tức ôm chầm lấy hắn.
Khi về Hà Nhượng xếp bát đũa mới mua vào bếp, lại trải ga giường mới.
Hắn còn lấy ra hai chiếc cốc, bàn chải đánh răng giống nhau nhưng màu sác khác nhau cho Lâm Thiết Đoạt một cái.
Cậu còn hỏi hắn: “Anh Thiết Đoạt, anh lấy màu hồng hay màu xanh?”
Lâm Thiết Đoạt nhìn lại chỉ có màu sắc khác nhau, hắn nằm xuống giường ngủ không để ý tới cậu.
Hà Nhượng cố tình để màu hồng lại cho hắn.
Hà Nhượng sắp xếp xong mọi thứ, cậu đi lột vỏ ngô.
Cũng chẳng biết thế nào, bọn họ vừa về thì Dương Phượng Linh tới.
Bảo là tới đây lột vỏ ngô.
Bà vừa kéo chiếc ghế ngồi xuống, liền ghé sát cậu hỏi thầm: “Lâm Thiết Đoạt cho con bao nhiêu tiền?”
mặc dù bà nói thầm nhưng mà bà lớn tuổi có thể không nghe rõ, bà không nghe rõ nhưng Lâm Thiết Đoạt ở trong nhà có khi nghe được.
Hà Nhượng lột vỏ ngô, trả lời bà: “Con không đếm.”
“Có 300 không?” Dương Phượng Linh lại hỏi.
Thấy Hà Nhượng im lặng, bà nhìn Hà Nhượng bằng ánh mắt trách móc, bà lại nói: “Có ai đem lương thực bỏ ở nhà người khác chứ, làm gì cũng phiền phức.”
Bà lại hỏi Hà Nhượng vừa nãy lên trấn trên ăn cái gì? Ai trả tiền?
Bà bị doạ sợ khi nghe Hà Nhượng nói tiền ăn hết hơn 30 tệ: “Ăn gì mà đắt thế?”
Hà Nhượng không muốn nói khi nghe bà cằn nhằn về chuyện tiền bạc.
Cậu nhớ tới có mua bánh nướng, cậu đi vào bếp lấy cái bánh đưa cho bà, bảo là mang về cho bà.
Dương Phượng Linh cầm lấy chiếc bánh, bà nghĩ chiếc bánh là đồ ăn thừa.
Bà lại hỏi chiếc bánh này bao nhiêu tiền.
Hà Nhượng hết kiên nhẫn với bà, nhưng vẫn trả lời: “8 tệ.”
“Một cái bánh hai miếng thịt bò mà 8 tệ.” bà nhìn chiếc bánh, cũng không biết ý bà nói chiếc bánh hay nói cậu.
Bà lại nói: “Có tiền thì để dành lấy, đừng có vội vàng tiêu, những đứa con nít lớn như con đều không có tiền trong người, có tiền liền mua lung tung.”
Nghe những lời tận tình khuyên bảo của bà, Hà Nhượng cảm thấy khó chịu.
Cái bắp ngô chưa lột vỏ xong cầm trên tay Hà Nhượng bị cậu vứt lên đống ngô.
Bà sững sờ vừa định mở miệng nói thì Lâm Thiết Đoạt đi ra ngoài, giống như không nhìn thấy bà ở đó, trực tiếp gọi Hà Nhượng: “Lại đây!”
Hà Nhượng đứng dậy đi về phía hắn.
“TRời khong còn sớm nữa, bà về trước đi.” Lâm Thiết Đoạt nói với Dương Phượng Linh.
Bà cảm thấy lạnh sống lưng khi nhìn thái độ của Lâm Thiết Đoạt đối với bà không còn như trước nữa.
Bà luôn nghĩ Lâm Thiết Đoạt đối xử tốt với bà, vì trước kia Lâm Thiết Đoạt không có gì ăn thì bà có cho cậu mấy chiếc bánh bao.
Nhưng bây giờ bà nhìn Lâm Thiết Đoạt, dường như bà nhận ra được điều gì đó.
Trước kia bà luôn cẩn thận khi đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt, làm gì dám để hắn trả ơn, chỉ cần hắn gọi bà một tiếng “Bà” thôi cũng để bà khoe khắp làng rồi.
Thái độ mấy hôm nay của Lâm Thiết Đoạt đối với Hà Nhượng, làm bà gan dạ hơn.
Nhưng ánh mắt của Lâm Thiết Đoạt hôm nay làm bà nghĩ là bà nghĩ nhiều rồi.
Nhưng bà vốn dĩ không phải là người có chừng mực, bà có thể cảm nhận được nhưng không hiểu đó là gì.
Bà nghĩ mình bị Lâm Thiết Đoạt doạ rời đi, mấy hôm sau bà lại như ngày trước.
Bà cắn một miếng chiếc bánh, lại tiếc nuối không nỡ ăn vì Châu Lạc của bà không có bánh nướng kẹp thịt mà ăn.
Hà Nhượng nhìn hắn, do dự hỏi: “Vừa nãy... làm ồn tới anh hả?”
Hà Nhượng nghĩ nếu như lúc nào cũng làm phiền không cho hắn nghỉ ngơi như vậy, hắn làm sao đồng ý để cậu ở lại nhà hắn.
Cho nên ánh mắt của Hà Nhượng nhìn hắn có chút sợ hãi.
Lâm Thiết Đoạt đứng đó nhìn cậu, hắn nghĩ cậu đôi khi lớn gan lắm, nhưng chả ai làm gì cậu cũng sợ hãi.
Lâm Thiết Đoạt biết cậu sợ cái gì, nhưng hắn từ trước tới giờ không thích thề thốt với ai.
Dương Phượng Linh qua đây thật sự làm hắn cảm thấy phiền, nhưng vì cậu ở lì lại nhà hắn nên mới vậy.
Hắn đi lại chiếc cửa sắt sỉ sét hơn chục năm của nhà hắn.
Hà Nhượng đi theo hắn, nhìn hắn nhấc lên nửa cánh cửa muốn dơ tay giúp đỡ.
Lâm Thiết Đoạt xách cánh cửa lên chê cậu chậm chạp: “Đi qua một bên.”
Hà Nhượng lập tức lùi lại.
Lâm Thiết Đoạt nhẹ nhàng vác tấm cửa ra ngoài bể nước, hắn bảo cậu: “rửa đi.”
Hà Nhượng hiểu ngay hắn định làm gì: “Sửa cửa hả?”
Cậu biết mà còn hỏi, Lâm Thiết Đoạt không rảnh tới mức trả lời cậu.
Sửa cửa chẳng phải vì không muốn người khác tự ý vào, chứ không phải đuổi Hà Nhượng đi.
Đương nhiên Hà Nhượng hiểu được điều này, cậu vui vẻ xăn tay áo lên rửa cánh cửa.
Cạy hết rêu xanh trên cánh cửa đi, lại lấy chiếc khăn trước kia cậu xé ra, dùng súc chà.
Lâm Thiết Đoạt nhìn trục cửa, sau đó hắn phóng xe đi.
Hà Nhượng vừa chà vừa nhìn Lâm Thiết Đoạt rời đi, đợi Lâm Thiết Đoạt đi mất hút, cậu càng dùng sức chà cánh cửa hơn.
Lâm Thiết Đoạt cầm đồ về thì Hà Nhượng chà sắp xong cánh cửa.
Cánh cửa đương nhiên là chùi không sạch nhưng ổn hơn so với trước kia, đẹp hơn với chiếc cánh cửa còn lại.
Lâm Thiết Đoạt lại bảo: “Đi vào trong nhà nhấc chiếc bàn ra đây.”
Hà Nhượng nhanh chóng nhấc chiếc bàn ra, Lâm Thiết Đoạt nhấc cánh cửa đi lại dẫm lên bàn, lại lắp cánh cửa vào.