23
Lâm Thiết Đoạt nhìn bí ngô trên xe của cậu, trên xe còn có cái cân.
“Anh Thiết Đoạt, anh đi về rồi!”Hà Nhượng bán bí ngô chán chườm đột nhiên bật lên, khuôn mặt bị nắng chói đỏ bừng bừng.
“Thiết Đoạt, thằng bé là ai thế?” một người đàn ông đứng phía sau Lâm Thiết Đoạt lên tiếng.
Hà Nhượng nhìn phía sau Lâm Thiết Đoạt, cậu thấy một người đàn ông ăn mặc rất thời trang, cao lớn, dung mạo bắt mắt và đeo một chiếc khuyên tai ở tai trái.
Lâm Thiết Đoạt chống tay lên của xe máy, hình xăm gần như kéo dài đến mu bàn tay khiến cánh tay của hắn trông vô cùng mạnh mẽ.
Hắn nói: “Mày về trước đi.”
“Này!” Đường Lân Ngọc bật cười, “Sắp tới nhà mày rồi, lại bảo tao đi về?”
Lâm Thiết Đoạt không hoài hắn ta, chỉ nhìn Hà Nhượng.
Hà Nhượng mơ màng.
Có lẽ chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt nhìn ai như vậy, Đường Lân Ngọc cũng nhìn về phía Hà Nhượng,còn đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt ngẩng đầu cười với Hà Nhượng, hỏi một cách thăm dò: “Nhóc có quan hệ gì với Lâm Thiết Đoạt?”
“Hả?” Hà Nhượng không biết nói gì, cậu và Lâm Thiết Đoạt có quan hệ gì?
Nhưng mà cậu nghĩ, Lâm Thiết Đoạt không thích người đàn ông này tới làm phiền hắn, vừa khéo nhìn thấy cậu nên lấy cậu làm lí do đuổi người ta đi mà thôi.
Hà Nhượng đang suy nghĩ, biểu cảm chậm chạp, nhìn cậu có chút ngây ngô.
Cậu nhìn Đường Lân Ngọc, mở miệng nói một câu: “Anh mua bí ngô không?”
“?” Đường Lân Ngọc bị cậu hỏi một câu sững sờ.
Hà Nhượng lại nói: 1 đồng... nếu anh là bạn của Anh Thiết Đoạt , em giảm cho còn 0.5 đồng 1 cái.”
Đường Lân Ngọc nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu, hắn bật cười, bàn tay đeo bao tay dơ về phía Hà Nhượng, hắn muốn xoa đầu cậu.
Hà Nhượng giống như bị doạ sợ, cuối đầu trốn tránh.
“A, còn không cho đυ.ng, nhóc.” Đường Lân Ngọc nhìn Hà Nhượng, nụ cười quen thuộc không có chút lạ lẫm gì.
Người đàn ông phía sau Đường Lân Ngọc vừa nghe điện thoại, đi lên trước gọi hắn: “Lân Thiếu.”
Đường Lân Ngọc giống như bị phiền tới, hắn cầm lấy điện thoại, cố ý đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt nói: “Ba, đừng dục nữa, người ta tình nguyện đứng giữa chợ cùng người khác bán bí ngô cũng không muốn đi về.”
Sau đó Đường Lân Ngọc nói chuyện cùng với ba hắn, có cảm giác nói không hết lời.
Mà Lâm Thiết Đoạt từ trên xe xuống từ lâu, cầm lấy bí ngô từ trên xe của Hà Nhượng.
Hà Nhượng ngồi trên xe ba bánh, xoay người lại hỏi: “Anh Thiết Đoạt, anh thích ăn bí ngô không? Nếu anh thích thì còn mấy quả đừng bán nữa.”
Lâm Thiết Đoạt cân bí ngô nhìn Hà Nhượng.
Đường Lân Ngọc vừa nghe điện thoại vừa nhìn bọn họ.
Hà Nhượng lại nói: “Anh Thiết Đoạt, chúng ta để xe tạm ở đây, đi cùng em vào trong chợ đi, vừa nãy em không có đi vào.
Nói xong, Hà Nhượng nhảy từ trên xe xuống, đi tới kéo tay Lâm Thiết Đoạt, nói: “Đi đi mà.”
Nhìn hai người nắm tay nhau, Đường Lân Ngọc nheo mắt lại, hắn nghĩ Lâm Thiết Đoạt ngồi tù 2 năm, ra ngoài bình dị gần gũi vậy hả?
Ngày trước có ai dám đυ.ng phải góc áo hắn.
Bây giờ thì một tên nhóc tới kéo tay hắn.
Hà Nhượng nói một câu với người đàn ông coi xe bên cạnh, sau đó đưa tiền, kéo tay Lâm Thiết Đoạt đi.
Đường Lân Ngọc tắt điện thoại, không muốn mình bị bỏ rơi nên chủ động mở miệng: “Được thôi, Thiết Đoạt, tao đi trước đây.”
Lâm Thiết Đoạt không nhìn hắn, nắm lấy tay Hà Nhượng, đi theo cậu.
Đường Lân Ngọc vừa cất điện thoại đi thì nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt nắm chặt lấy tay Hà Nhượng, hắn cảm thấy kì lạ.
Con trai với con trai ôm vai, kéo cổ tay rất bình thường, nhưng hắn thấy mấy ai nắm tay.
Nhưng chuyện này là chuyện nhỏ, Đường Lân Ngọc không nghĩ nhiều, hắn chỉ biết Lâm Thiết Đoạt thay đổi rồi.
Đường Lân Ngọc ngồi lên xe máy, đội mũ lên đầu.
Ở vùng nông thôn nghèo khó này, lại có người da trắng đẹp đẽ như vậy.
Mà còn có quan hệ tốt với Lâm Thiết Đoạt.
Tại sao chứ? Trùng hợp sao? Hay là Lâm Thiết Đoạt quen bạn đều nhìn mặt?
Nhưng mà có gì đó sai sai
Đường Lân Ngọc nổ máy xe máy.
Hắn Lân Thiếu, phong lưu phóng khoáng, diện mạo xuất chúng, gia thế hiển hách, bám lấy Lâm Thiết Đoạt bao nhiêu năm, chả thấy Lâm Thiết Đoạt đối xử đặc biệt gì với mình.
Tới giờ hắn nói với người ta, hắn và Lâm Thiết Đoạt là bạn còn có chút chột dạ, chỉ có thể đùa dỡn nói Lân Thiếu hắn là đàn em của Lâm Thiết Đoạt.
Đường Lân Ngọc cảm thấy buồn bực, lại xe đi.
Dù sao thì hắn cũng phải đi về đối phó với ông già nhà hắn.
Những chuyện vừa nãy chỉ là suy nghĩ của Hà Nhượng, Hà Nhượng không tới nỗi nói suy nghĩ của mình ra, chỉ nghĩ là hắn giúp đỡ Lâm Thiết Đoạt.
Mà cậu nghĩ quan hệ bạn bè của Lâm Thiết Đoạt không liên quan tới mình.
Chuyện quan trọng bây giờ là tay của Lâm Thiết Đoạt bị cậu kéo đi vào chợ, quan hệ của hai người tiến gần hơn.
Hà Nhượng cảm thấy vui vẻ, vì cậu nghĩ cậu và hắn có quan hệ tốt, cậu ở nhà hắn cũng nhẹ nhõm hơn.
Cậu vui vẻ kéo tay Lâm Thiết Đoạt, chỉ về phía người bán hồ lô đường: “Anh Thiết Đoạt ăn hồ lô đường không, em mua cho anh một xâu!”
Khi nói chuyện, cậu thả tay Lâm Thiết Đoạt ra.
Ánh mắt của Lâm Thiết Đoạt nhìn bàn tay mình, lại nhìn lên mặt cậu.
Khuôn mặt nghiêm túc của Hà Nhượng, chỉ hỏi hắn mua hồ lô đường không thì không hỏi gì cả.
Hắn chưa kịp mở miệng thì nghe cậu nói với người bán: “Lấy 2 xâu!”
2 xâu 2 đồng.
Sau đó tay Lâm Thiết Đoạt bị nhét một xâu hộ lô đường.
Lâm Thiết Đoạt nhìn hồ lô đường trên tay mình, cầm lấy cây quay quay, hắn nghĩ con nít mới ăn cái này.
Chỉ là khi hắn đang còn nhỏ chưa bao giờ ăn.
Lâm Thiết Đoạt cầm trên tay hồ lô đường, hắn không ăn mà hỏi Hà Nhượng: “Cậu đi chợ là vì để bán bí ngô?”
“Cái này à~” miệng Hà Nhượng ngậm hồ lô đường, suy nghĩ câu hỏi hắn vừa hỏi.
Mặc dù Dương Phượng Linh không có cho cậu cảm giác thân thiết, nhưng đối với cậu, Lâm Thiết Đoạt cũng chỉ là người ngoài.
Hắn có ý kiến với Dương Phượng Linh, cậu cũng không kể cho Lâm Thiết Đoạt nghe về việc cậu và bà có mâu thuẫn.