10
“Thiết Đoạt, hai người quen nhau?” người lạ nhìn không giống cùng thôn, đứng sau hắn hỏi một câu.
Lâm Thiết Đoạt nheo mày nhìn Hà Nhượng, không để ý tới người hỏi.
Người đó không thấy ngại, đang tính hỏi tiếp thì nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt cong lưng, ôm lấy Hà Nhượng như ôm đứa con nít, hôm lấy cậu hỏi: “Sau đó thì sao?”
Đôi mắt Hà Nhượng đảo liên tục, cậu nở nụ cười kéo lấy áo hắn, cơ thể đứng không vững dựa vào người hắn, dường như ôm lấy người hắn, cậu nói: “Đẩy xe về giúp em.”
Những người khác bối rối nghĩ, chuyện gì thế này? Ai mà có quan hệ tốt với Lâm Thiết Đoạt thế?
Anh em với Lâm Thiết Đoạt hơn 10 năm, chả có ai dám làm nũng trước mặt Lâm Thiết Đoạt .
Lại có một người khác hỏi dò: “Anh Đoạt, đứa trẻ này cùng thôn với anh hả?”
Hà Nhượng sợ mình bị bỏ lại, nhanh chóng tới gần ôm chặt lấy eo hắn, giải thích với mọi người: “Em là của anh Thiết Đoạt, ở cùng với anh ấy.”
Lâm Thiết Đoạt ngậm lấy điếu thuốc, cuối đầu nhìn tên nhóc ôm ấp mình ở nơi công cộng.
“A, khụ khụ, là người nhà của anh Đoạt à.” Người này dường như biết được điều gì đó, thật ra hắn cũng khó hiểu, lại nhìn Lâm Thiết Đoạt: “Anh Đoạt, nhà, nhà anh à?”
Lâm Thiết Đoạt lười giải thích, một tay ôm lấy cậu nhấc lên, ném lên cái xe chất đầy ngô.
Hà Nhượng bị ném lên suýt nữa cắm đầu xuống.
Sau đó Lâm Thiết Đoạt đứng trước mặt nhiều người, dùng chân nhấc tay đẩy, kéo xe đi.
Hà Nhượng sợ hết hồn, nhanh tay bám lấy xe.
Những người này tỏ ra bối rối nhưng cũng chỉ có thể theo hắn đi vào thôn.
Có người nói: “Anh Đoạt, hay, hay là để em đẩy về?”
Lâm Thiết Đoạt ghét bỏ hắn nhiều chuyện, chửi một câu: “Biến.”
Vừa vào thôn, đừng nói người trong thôn, ngay cả con chó cũng quay đầu lại nhìn bọn họ.
Hà Nhượng không biết những người đi theo Lâm Thiết Đoạt là ai, nhưng cậu ngồi thoải mái trên xe, đôi khi cạy đất trong ngón tay ra.
Đám người đó họ không biết Hà Nhượng ngồi cao như vậy làm gì, họ nghĩ thầm trong lòng, đứa bé này có biết mình ngồi trên “Long Ỷ” mà anh Đoạt của bọn họ kéo không? Còn ngồi tự nhiên quá? Coi mình là tiểu hoàng đế à?
Cậu đối diện với ánh mắt của bọn họ, cậu cạy đất trong móng tay, còn lộ ra vẻ mặt khó hiểu, giống như muốn hỏi: “Mấy anh nhìn cái gì?”
Mấy người này nghĩ cậu nhất định không đơn giản.
“Anh Thiết Đoạt,” Hà Nhượng ngồi phía trên giả vờ khánh sáo, “Anh có mệt không? Hay là để em xuống?”
Lâm Thiết Đoạt một tay cầm xe đẩy, một tay cầm lấy điếu thuốc hút lần cuối, hắn vứt đầu thuốc đi, giọng nói bình tĩnh: “Em cũng im lại.”
“Phụt haha----” những người đàn ông đi bên cạnh bật cười.
Hà Nhượng trừng Lâm Thiết Đoạt, trừng xong cậu cũng bật cười.
Những người trong thôn tập trung lại nói chuyện.
“Lâm Thiết Đoạt đối xử với đứa trẻ đó tối ghê.”
“Có lẽ vì Dương Phượng Linh, bà trước kia cho hắn bánh ăn, hắn cũng đối xử tốt với con bà cháu bà.”
“Thể sao Lâm Thiết Đoạt không đối xử tốt với Châu Lạc.”
“bà cũng từng nhìn thấy Châu Lạc gặp Lâm Thiết Đoạt là chạy mất dép, có khi là Lâm Thiết Đoạt không muốn tốt với Châu Lạc thôi.”
“Cũng đúng.”
“Châu Thắng Lợi may mắn thế, nuôi đứa con trai nuôi lên thành phố, đứa về nông thôn còn được Lâm Thiết Đoạt làm chỗ dựa.
“……”
Xe kéo về nhà Châu Thắng Lợi, bà Dương Phượng Linh đi ra đón, nhìn thấy một đám người đứng sau Lâm Thiết Đoạt, nhìn không giống người trong thôn, bà đứng đơ ra.
Lâm Thiết Đoạt kéo xe vào trong sân, một người đàn ông trong số đó đi lên giúp đỡ xe, đỡ Hà Nhượng từ trên xe xuống, lại giúp đỡ mang ngô từ trên xe xuống.
Dương Phượng Linh chống gậy, không biết làm gì, hỏi: “Ăn cơm chưa, bà đi nấu ăn.”
“Không cần đâu,” một người đàn ông giúp đỡ để đồ xuống nói, “Đi liền bây giờ.”
Một đám người trong chốc lát để hết đồ xuống, không nói lời nào, Lâm Thiết Đoạt không nhìn Hà Nhượng, dẫn đám người rời đi.
Nhưng có hai người trong đám đó lén nhìn Hà Nhượng, trong lòng nghĩ chắc gì ha.
Vừa rời đi, có người hỏi: “Vừa nãy là Châu lạc? Anh Đoạt tìm được Châu Lạc rồi sao?”
Lâm Thiết Đoạt lười giải thích, đám người đó cũng chỉ cười cười, coi như thừa nhận.
Dương Phượng Linh muốn tiễn đám người ra, nhưng không theo kịp nên đành đi về.
Bà nhìn Hà Nhượng, “Con sao gọi nó giúp con kéo xe về?”
Bà lại nói: “Ở nhờ nhà người ta lại làm phiền người ta.”
Hà Nhượng không cười cũng không nói gì.
Dương Phượng Linh mang cái ghế ra bắt đầu lột vỏ ngô, vừa bóc bà vừa nói, : “Lâm Thiết Đoạt nó biết ơn, hồi nhỏ bà cho nó mấy miếng bánh, nó nhớ ơn.”
Hà Nhượng ngẩng đầu nhìn bà, nghe bà kể chuyện.
Cậu hiểu rồi, Lâm Thiết Đoạt cho cậu ở nhờ, giúp cậu kéo xe là do có ơn với Dương Phượng Linh.
Châu Lạc đi rồi, cho nên vốn dĩ đối xử tối với Châu Lạc thành ra đối xử tốt với cậu.
Sau đó bà kể hết từ ba Lâm Thiết Đoạt là con cờ bạc, mẹ hắn làm gái, sau đó mẹ hắn mắc bệnh mất, bà lại kể Lâm Thiết Đoạt hồi nhỏ bị con nít người lớn bắt nạt ra sao.
Hà Nhượng không có cảm xúc gì với Lâm Thiết Đoạt, nghe những chuyện này cậu cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Cậu nghĩ chỉ cần có người hỏi về thân thế của Lâm Thiết Đoạt, hoặc có liên quan tới Lâm Thiết Đoạt, bà đều kể hết một lượt mọi chuyện trước kia với mỗi người sao?
Kể hết chuyện của Lâm Thiết Đoạt, bà cảm thấy làm việc chậm, bà lại bảo Hà Nhượng tranh thủ trời chưa tối ra ruộng kéo thêm xe nữa về, bà còn muốn đi theo.
Hà Nhượng bóc vỏ ngô nói: “Nay không đi nữa.”
Bà ngưng lại một lúc: “Sao không đi nữa?”
Hà Nhượng không nhìn bà, nói: “Con bị ngã trật chân.”
Bà nhìn chân Hà Nhượng, trên chân cậu có những vết thương đã đông máu, mà vừa nãy cậu cuối xuống cầm ghế, trông như không có đau lắm.
Hà Nhượng hiểu ánh mắt của bà, nhưng chân cậu bị trật chân là thật, chân đau không muốn đi, cũng cảm thấy mình không cần giải thích.
“Vậy thì thôi,” Dương Phượng Linh nói: “Mai đi sớm không nắng.”
Hà Nhượng không trả lời, bà nghĩ dân thành phố ít lời, chậm chạm, người lớn nói chuyện cũng không biết trả lời.
Một xe bắp ngô đã lột hết vỏ, Dương Phượng Linh bảo bà đi nấu cơm, lát nữa cậu ở lại ăn cùng.
Hà Nhượng vỗ tay, ở đây không có nước rửa tay, cậu nói: “con về ăn cơm cùng Lâm Thiết Đoạt.”