11.
Dương Phượng Linh không quá tin Hà Nhượng có quan hệ tốt với Lâm Thiết Đoạt, Hà Nhượng không sợ hắn hả?
Cháu trai Châu Lạc của bà khi còn ở thôn, thông minh hoạt bát, nhưng gặp Lâm Thiết Đoạt đều trốn đi.
Hà Nhượng đi về phát hiện có ánh đèn trong nhà.
Cậu đi vào chỗ ngủ, Lâm Thiết Đoạt đang nằm trên giường nói chuyện điện thoại với ai đó.
Cậu vừa đi vào thì đυ.ng phải ánh mắt hắn.
Hà Nhượng cũng không biết nội dung cuộc điện thoại mình có thể nghe không, chân bước vào lại lùi ra, sau đó đi ra ngoài kéo chiếc ghế ngồi xuống.
Người cậu vừa đau vừa ngứa, không nhịn nổi gãi mấy cái.
Một lúc sau Lâm Thiết Đoạt đi ra ngoài, dựa lên cửa, hỏi cậu: “Cậu ngồi đây làm gì?”
Hà Nhượng cầm lấy cánh tay mình nói: “Đợi quần áo khô, em muốn đi tắm.”
Lâm Thiết Đoạt: “Tôi không cho cậu lấy? Cậu ngồi đây cho ai xem?”
Hà Nhượng cầm lấy cánh tay cậu, nhìn hắn, khuôn mặt đầy vết thyowng của cậu nở nụ cười.
Rất ít người nở nụ cười với Lâm Thiết Đoạt,Lâm Thiết Đoạt cũng không biết vì sao Hà Nhượng thích cười.
Hà Nhượng không những cười với hắn, còn dùng giọng nũng nĩu nói: “Em giả vờ trước mặt anh một chút, nếu anh không thích thì lần sau em ít giả vờ lại.”
Hắn nói ít giả vờ lại, cậu thật có chừng mực.
Ngứa quá nên cậu ngãi tới phát đau.
Hà Nhượng đi qua Lâm Thiết Đoạt, từ trong nhà lấy quần áo đi tắm.
Nhưng khi cậu đi qua người Lâm Thiết Đoạt, Lâm Thiết Đoạt nắm lấy cổ tay cậu.
Hà Nhượng bị doạ hết hồn.
Vì đứng trước cửa, cửa không có rộng mà Lâm Thiết Đoạt chiếm hơn nửa cánh cửa, Hà Nhượng hầu như chen qua người Lâm Thiết Đoạt, hai người dính lại với nhau.
Ánh đèn ở trên đầu, chiếu lên người Lâm Thiết Đoạt, Hà Nhượng ngẩng đầu lên nhìn cằm Lâm Thiết Đoạt, cũng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm sau bóng đèn của hắn.
Nhiều khi nhìn Lâm Thiết Đoạt, đều làm Hà Nhượng cảm thấy áp lực.
Cậu hỏi: “Sao thế?”
Ai ngờ Lâm Thiết Đoạt thả cậu tay cậu ra, không định nói nữa.
Hà Nhượng cảm thấy kì lạ, cậu xoa cổ tay mình, cầm lấy quần áo đi tắm.
Nước lạnh dội lên chi chít những vết thương làm cậu cảm thấy đau đớn.
Dường như Lâm Thiết Đoạt biết rõ cậu thế nào nhưng vắn vẫn vô tư.
Hà Nhượng nhịn đau tắm cho xong, cậu chạy vội vào nhà, đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt, đôi mắt tràn đầy uất ức.
Cậu hỏi Lâm Thiết Đoạt: “Anh Thiết Đoạt, khi nãy anh muốn nói gì với em thế?”
Lâm Thiết Đoạt gối đầu lên cánh tay nhìn cậu, hắn muốn cười.
Hà Nhượng giả vờ tức giận, đi lên giường, cậu ngồi khoanh chân lại, nhìn bàn tay, cánh tay, bàn chân mình.
Lâm Thiết Đoạt nhìn trên mặt cậu tràn đầy những vết thương sưng đỏ.
Đây cũng là lần đầu hắn nghiêm túc nhìn cậu, hắn nghĩ cậu nhìn cũng đẹp.
Mặc dù lần đầu nhìn thấy cậu, Lâm Thiết Đoạt không có nhìn kĩ khuôn mặt cậu, nhưng ai đó nhìn thấy cậu đều tự giác nhìn đôi mắt về phía cậu.
Đôi mắt của người con trai, đặc biệt thanh tú, đôi mắt to dài, hẹp và mỏng, cái mũi cao, đôi môi đỏ mềm của núi tuyết.
Thật buồn tẻ, nhưng cảm giác như mùa xuân từ xa tới.
Nếu như cậu lớn hơn nữa, trưởng thành hơn, e là càng khủng khϊếp.
Nhưng bây giờ, cậu bé ngồi trên giường hắn, khôn mặt nhỏ đầy vết thương.
Vết thương sưng đỏ lên, nhưng không thối rữa, nó sẽ chỉ thâm nhập từng chút một cho đến khi lấy đi hết ánh hào quang của anh ấy
Hà Nhượng nhìn ngón tay mình, nói: “Em rửa tay rất nhiều lần nhưng không sạch.”
Lâm Thiết Đoạt giờ mới dời ánh mắt trên mặt cậu đi, nhìn lên tay cậu.
Những ngón tay trắng bị chất lỏng màu xanh ngấm vào, còn dính đất lên.
Lâm Thiết Đoạt lấy cánh tay đang gối lên đầu hắn xuống sờ tay cậu.
Hà Nhượng ngơ ngác nhưng hiểu ý hắn.
Cậu ngồi dậy, ngồi lại gần Lâm Thiết Đoạt, dơ tay mình cho Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy.
Lâm Thiết Đoạt cuối đầu xuống, cầm lấy tay cậu, nghiên cứu hồi lâu.
Hà Nhượng tưởng hắn nghiêm túc nghĩ lí do vì sao lại bị vậy, có lẽ sẽ cho cậu cánh giải quyết, ai ngờ hắn nắn từng đầu ngón tay cậu xong lại nhìn hồi lâi, sau đó thả ra, đối mặt với ánh mắt Hà Nhượng.
Hà Nhượng nhìn hắn chớm mắt, đợi hắn nói.
Lâm Thiết Đoạt: “Cậu có buồn ngủ không?”
Hà Nhượng ngơ ngác, hắn tại sao lại nghiên cứu tay cậu hồi lâu chứ?
Còn nữa, hắn có nghe cậu nói gì từ nãy không?
“Ngủ, ngủ!” cậu vội vã nói.
Nói xong, cậu nằm xuống bên cạnh.
Lâm Thiết Đoạt không để ý tới cậu, tắt đèn.
Nhưng một lúc sau, Hà Nhượng lại nghĩ tới sáng mai phải dậy sớm, cậu lại nhẹ nhàng xoay người mình lại.
Ở trong bóng tối, cái đầu cậu xịch lại bên cạnh, ai dè cái đầu cậu gối lên cánh tay Lâm Thiết Đoạt.
Hà Nhượng sợ hết hồn, ngẩng đầu lên, lại xịch xuống, ngối đầu xuống dưới cánh tay Lâm Thiết Đoạt.
Nhưng mà đã muộn, cậu đã chọc giận tới Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt trực tiếp dơ tay ôm lấy cổ cậu, giống như con mèo cắp miễng mỡ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.
Hà Nhượng sợ hãi rụt cổ lại.
Lâm Thiết Đoạt cứ như vậy ôm cổ cậu, hơi thở nặng nề.
Hà Nhượng không dám thở mạnh.
Trán của Lâm Thiết Đoạt dán chặt vào trán của Hà Nhượng, giống như bị dã thú uy hϊếp, “Cậu có biết thế nào là yên ổn?”
“Anh Thiết Đoạt,” trong bóng tối, có thể Lâm Thiết Đoạt không nhìn thấy gì, Hà Nhượng vẫn giả vờ cười nói: “Anh, anh chưa ngủ à?”
Bàn tay to thô ráp của Lâm Thiết Đoạt xoa xoa gáy của cậu, lực ma sát khiến vết chai trên tay hắn, làm cổ cậu đau.
Cậu biết là câu này biết rõ còn hỏi, Lâm Thiết Đoạt không trả lời cũng là hợp lý.
Hà Nhượng nuốt nước bọt, nói: “Anh Thiết Đoạt, sáng mai em phải dậy sớm, phải đi ra đồng, em sợ làm ồn ào tới anh nên nói trước một tiếng…. còn nữa, sáng maiem không nấu ăn được không?”
“Cậu nói, sánh mai cậu kêu tôi dậy?” Lâm Thiết Đoạt hỏi cậu.
Hà Nhượng im lặng một hồi, cậu cuối đầu xuống lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Anh Thiết Đoạt.”
“ừ.” Lâm Thiết Đoạt miễn cưỡng trả lời.
Lâm Thiết Đoạt lấy hết dũng khí nói ra: “Em, em bây giờ vẫn còn hơn 200 tệ.”
(1 tệ tính 3k5 nhé, 200 tệ tầm 700k gì đó.)