Khi có người hỏi tới Châu Lạc, trong mắt bà có chút đau lòng, nhưng cũng lộ ra nụ cười.
“Tiểu lạc đi hưởng phúc rồi!” có người lớn tuổi không có ý tốt nói, “Chắc gì từ nhỏ không chịu được khổ, đúng là con nhà giàu! Bà nuôi nó từ nhỏ, chờ hưởng phúc thôi!”
Dương Phượng Linh nghe không ra, còn vui mừng.
“Thắng Lợi khi vào về thế?” có người lại hỏi.
Dương Phượng Linh: “Thắng Lợi nhà bà ra Thành phố rồi, tranh thủ mấy hôm nay không có việc, đi thăm Tiểu lạc, xem nó sống có tốt không.”
Nói xong câu đó, Lâm Thiết Đoạt ngẩn mặt lên nhìn bà.
Người trong thôn hầu như không biết chữ, tính cách thật thà, nói câu trước quên câu sau, ngay cả che giấu nói dối cũng không biết.
Dương Phượng Linh biết là con trai bà nói với Hà Nhượng là bận việc nên không về được, nhưng mà lại vui vẻ đi khoe khắp nơi con trai bà đi lên thành phố.
E là Hà Nhượng biết sự thật, cũng không có gì to tát.
Dương Phượng Linh thật thà, không có ý xấu gì.
Nhưng càng thật thà lại càng tàn nhẫn.
“Không về thăm đứa bé mới về sao?” có người cảm thấy kì lạ, đùa đùa hỏi.
Bánh xong rồi.
Dương Phượng Linh đứng lên, vuốt áo, chống gậy đi nhanh lên trước, muốn giục người đứng trước, nói: “Tới tết đàng nào chẳng về, kiếm tiền quan trọng hơn.”
Lâm Thiết Đoạt mua bánh về, đưa 20 tệ cho Hà Nhượng.
Hà Nhượng nhìn thấy hắn đưa tờ 20 tệ nhăn nheo cho mình, không hiểu chuyện gì, hỏi: “Anh Thiết Đoạt, anh đưa tiền cho em làm gì?”
“Bà cậu đưa cho cậu.” Lâm Thiết Đoạt vứt bánh bao vừa mua được lên bàn.
Hà Nhượng đơ người nhìn tờ tiền trong tay cả ngày, sau đó vuốt tờ tiền phẳng, lại nhìn hồi lâu mới nhét vào bao.
Cậu nghĩ tới nơi này cũng không tệ.
Ăn xong cơm, Hà Nhượng chủ động đi rửa bát.
Mặc dù Hà Nhượng không cười, nhưng cậu nhẹ nhõm hơn.
Lâm Thiết Đoạt nghĩ có lẽ vì 20 tệ đó.
Rửa bát xong, Hà Nhượng nói một tiếng với Lâm Thiết Đoạt, muốn tới nhà Dương Phượng Linh nói chuyện thu hoạch ngô.
Đương nhiên Lâm Thiết Đoạt sẽ không quản cậu.
Nghe Hà Nhượng muốn đi thu hoạch ngô, bà chỉ cái xe ở ngoài sân, bên trên còn có vài bao phân cũ.
Bà nói: “Bẻ xong mang về bóc vỏ, phơi khô, bóc hạt xong mới bán được.”
Hà Nhượng không ngờ phải làm nhiều bước như vậy, lại hỏi: Có bao nhiêu mẫu?”
Dương Phượng Linh: “Hai mẫu tám.”
Dương Phượng Linh nói xong, muốn dẫn cậu ra ruộng.
Hà Nhượng thấy bà đi lại khó khăn, thấy bà định đi ra ruộng cũng bị doạ sợ, kiên quyết từ chối: “Con, mình con đi là được.”
Dương Phượng Linh: “Con không biết đường.”
Hà Nhượng đẩy cái xe xiêu xiêu vẹo vẹo.
Đi ra ngoài đồng, Hà Nhượng xác định đám ngô nhà mình, Dương Phượng Linh đi xuống ruộng bắt đầu bẻ bắp ngô, bà tay chống gậy mà bẻ nhanh gớm.
Bẻ được mấy cái eo bà lại đau, Hà Nhượng bảo mình biết làm, khuyên bà nhanh đi về nhà.
Những người xung quanh vừa làm việc vừa nói đừa: “Mày chất lắm, dân thành phố vẫn vui vẻ làm ruộng.
Hà Nhượng không nói gì, Dương Phượng Linh nói chuyện với những người bên cạnh.
Hà Nhượng sợ bà đứng đó làm sảy ra chuyện gì, mượn cớ nói: “Tí nữa con chở ngô về, bà về trước đi, ở nhà chờ bóc ngô được không?”
Hà Nhượng nói xong, người cùng thôn cười cười, Dương Phượng Linh cảm thấy mất tự nhiên.
Dương Phượng Linh phủi người rời đi, cách mấy đám ngô, mấy nhà đó lại buôn chuyện.
Con gái nhà đó nói: “Anh tốt hơn Châu lạc đó.”
Trên mặt, cánh tay, trên chân, trên cổ của Hà Nhượng đều bị lá ngô cứa chả máu, vết cắt phát đau.
Châu chấu, nhện ngoài ruộng nhảy lung tung, một bắp ngô cũng lòi ra một con sâu làm cậu nổi hết da gà.
Trời nắng chang chang, cậu nóng hoa cả mắt.
Hà Nhượng không muốn mở miệng, chỉ cúi đầu xuống làm việc của mình.
Bà cô đó nói không ngớt, “Ngày trước, bà cậu không nỡ để Châu Lạc chang nắng, Châu Lạc lớn như vậy rồi e là không biết ruộng nhà mình ở chỗ nào.”
Tay Hà Nhượng bị lá cây cứa thành những vết thương nhỏ ngưng lại.
”Mẹ!” con gái nhà cô đó nhắc mẹ mình đừng nói nữa.
“Gọi gì mà gọi!” bà cô đó giống như là nghe không hiểu con gái mình, bà mắng lại: Bảo mày ra ruộng cũng không chịu làm, làm không xong đừng hòng về nhà ăn cơm!”
Cô gái đó im lặng, thân hình gầy gò vác vái túi trên vai đi về phía đầu ruộng.
Hà Nhượng nhìn giọt máu bị lá ngô cứa chảy ra, dùng con tay cái chùi đi.
Khi để lên xe, nhà buôn chuyện đó thấy cậu để lên khó khăn, cả nhà đề tới giúp đỡ cậu, vừa vác lên xe vừa nói: “Cậu ở thành phố làm không quen việc ruộng đồng, phía trước để ít, phía sau để nhiều chút, một lần để nhiều lên đỡ phải chia làm nhiều chuyến.
Hà Nhượng nói cảm ơn với nhà đó.
Nghe cậu nói cảm ơn, nhà đó cười cười, không có ác ý nói: “Cảm ơn cái gì”
“Bà không hiểu, người thành phố đều lễ phép.” đàn ông nhà đó nói một cách phô trương, nói lời khó ghe.
Hà Nhượng kéo xe, kéo không nổi, cũng là con gái nhà đó phía sau đẩy giúp cậu.
Xe kéo đi, nhà đó chê cậu đi chậm cũng không chờ cậu.
Hà Nhượng kéo xe, đi trên con đường đầy hốc, khi đi tới cái cầu, vì có cái dốc kéo thế nào cũng không lên cho.
Cậu ở đó kéo hơn 4 phút, đầu cậu chảy mồ hôi ra, khuôn mặt cậu đầy dấu đất. (tay đất xoa mồ hôi đó).
Khi cậu kéo xe sắp lên, chân cậu lại thấp quá trượt một cái, cả người cậu bị cái xe nhấc lên, hai chân dốc ngược không để xuống được.
Cùng lúc này, có tiếng cười ở gần đó bật lên.
Cười ngạo nghễ, không e dè gì.
Hà Nhượng nhìn qua, nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt dẫn moojt đám người đi trên con đường này, tất cả mọi người đều bật cười.
Hà Nhượng cảm thấy khó xử, cậu cử động tay mình, thả xe ra, trực tiếp nhảy xuống.
Con đường ghập ghềnh sẵn, cậu lại vội vàng nhảy xuống, chân cậu bị trẹo, mông ngồi bịch xuống đất.
Trong chống lát, Lâm Thiết Đoạt dẫn đám người đi tới trước mặt cậu.
Hà Nhượng ngẩn đầu nhìn hắn, khuôn mặt đầy đất, chỉ có đôi mắt là sạch sẽ vô cùng.
Lâm Thiết Đoạt từ trên cao nhìn cậu, cười một cách lưu manh, hỏi cậu: “Cậu đang làm ảo thuật sao?”