Chương 8: 20 tệ
Nhìn bàn chân to lớn của Lâm Thiết Đoạt, Hà Nhượng xoay người lại đối mặt với bức tường.
“Ục Ục Ục~” Bụng của Hà Nhượng phát ra tiếng kêu.
Hà Nhượng ôm lấy bụng mình, không muốn nó phát ra tiếng kêu, cậu cuộn tròn cơ thể lại, cái mông nhô ra bên ngoài.
Lâm Thiết Đoạt gối đầu lên cánh tay, nằm ở đó ngắm nhìn người bên cạnh.
Chẳng biết vì sao hắn muốn trêu cậu, Lâm Thiết Đoạt hắn nhấc chân mình lên, đạp lên mông Hà Nhượng.
Lâm Thiết Đoạt không biết mình đạp có mạnh không nhưng cả người Hà Nhượng bật ra.
Hà Nhượng ôm mông, đôi mắt tức giận trừng Lâm Thiết Đoạt.
Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu cười lớn.
Hà Nhượng thấy hắn cười, tức lắm nhưng lại không muốn rời đi, đành ôm lấy mông ngồi một góc, “Đợi khi nào em có tiền, em đưa tiền thuê nhà”.
Nghĩa là cậu sẽ đưa hắn tiền, không phải ở không nhà hắn, Lâm Thiết Đoạt không thể bắt nạt cậu.
Lâm Thiết Đoạt không đồng ý cũng không từ chối, hắn lười để ý cậu, hắn xoay người lại đi ngủ.
Thái độ của hắn làm Hà Nhượng khó hiểu, khi đi ngủ cũng không ngon, mơ thấy mình đang ngủ thì bị Lâm Thiết Đoạt đạp cho một cái.
Vào khoảnh khắc rớt xuống “Vực sâu”, chân cậu đạp mạnh một cái bật dậy.
Cậu không biết mình đạp phải cái gì, hình như là bàn tay, cũng có thể là mơ.
Mặt trời ở đây rất sáng, sao cũng nhiều, trong nhà tràn đầy ánh trăng chiếu sáng, không phân biệt rõ là ban đêm hay ban ngày.
Hà Nhượng ngồi dậy, nhìn người bên cạnh chiếm hết cả cái giường, cậu ngơ ngác ngắm nhìn hắn hồi lâu.
Người đàn ông to lớn như kia…, cậu hơi sợ.
Cậu lại cuộn thân hình mình lại, ngồi ở đó hồi lâu ngắm nhìn bầu trời ngoài cửa sổ.
Lâm Thiết Đoạt hơi động đậy, Hà Nhượng giật bắn mình, vội vàng nằm xuống giả vờ ngủ.
Sau đó cậu cảm nhận được Lâm Thiết Đoạt nắm lấy chân cậu, cậu cũng không để ý ngón chân cậu cong lại vì sợ hãi.
Cậu không biết nhưng Lâm Thiết Đoạt nhìn thấy.
Hắn dùng bàn bàn tay to duỗi từng ngón chân của cậu ra, hắn nắn hơi mạnh, như là trừng phạt cậu, làm cậu đau hết cả chân.
Hà Nhượng ngủ ở nhà người ta nên rất maau thuẫn sảy ra, cậu chỉ có thể nhẫn nhịn, giả vờ ngủ.
Lâm Thiết Đoạt nắn chân cậu, nhìn thân hình cậu run lên, còn giả vờ ngủ làm hắn cảm thấy buồn cười.
Dần dần, Lâm Thiết Đoạt bóp chân cậu nhẹ lại.
Cậu nhóc này ngủ ở nhà người ta cũng không yên ổn, nửa đêm cho hắn một đạp, còn ngồi đó nhìn hắn mà không đi ngủ.
Trừng phạt cậu xong, hắn nghĩ cậu sẽ ngoan hơn, Lâm Thiết Đoạt thả chân cậu ra, đi ngủ.
Hà Nhượng nhắm chặt mắt giờ mới dám mở mắt ra, trên trán tràn đầy mồ hôi, cả người cứng đờ.
Cậu không dám cử động, cứ mở mắt nằm như vậy cho tới khi trời sáng.
Sau khi trời sáng, Lâm Thiết Đoạt thức dậy, cho dù Lâm Thiết Đoạt có làm gì thì cậu vẫn nằm trong góc giường giả vờ ngủ.
Lâm Thiết Đoạt vừa mặc áo vừa nhìn cậu.
Từ mái tóc mềm mại, cái cổ co rúm lại, thân hình nằm nghiêng trên giường để lộ cái eo nhỏ, cho tới cái mông cong lên, đôi chân căng thẳng.
Lâm Thiết Đoạt nghiêng người, bàn tay to đặt lên cửa sổ, bao trùm lấy cậu.
Hà Nhượng căng thẳng vô cùng khi bị hơi thở nam tính của hắn bao trùm
Lâm Thiết Đoạt cứ như vậy chống lên người cậu, tỉ mỉ ngắm khuôn mặt của cậu, những cọng lông tơ trên mặt cậu, hắn đều nhìn rõ.
Đương nhiên cũng nhìn thấy hàng mi run lên của cậu, trên mắt cậu có những đường gân xanh nhỏ.
Lâm Thiết Đoạt thấy cậu cố gắng giả vờ, hắn không nhịn được mà cười.
Hắn đứng thẳng người lên, dơ bàn tay to lớn của mình vỗ lên mông Hà Nhượng, “Bộp----”
Hà Nhượng ôm lấy mông mình ngồi dậy, mắt trừng Lâm Thiết Đoạt: “Anh!”
“Dậy nấu ăn!” Lâm Thiết Đoạt nhìn cậu nói: “Còn ngủ?”
Hà Nhượng nghe hắn nói vậy, đôi mắt sáng lên, sau đó lại giả vờ tủi thân, ôm lấy mông mình: “Ồ~”
Cậu chầm chậm đi xuống giường, Lâm Thiết Đoạt nhìn theo động tác của cậu.
Hà Nhượng phóng ra ngoài còn ôm lấy mông mình, đôi mắt long lanh quay đầu lại nhìn.
Lâm Thiết Đoạt đi ra ngoài, đối mặt với ánh mắt của cậu, Hà Nhượng nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, lẩn vào trong bếp.
Lâm Thiết Đoạt gọi cậu đi nấu ắn, Lâm Thiết Đoạt đồng ý để cậu tạm thời ở lại rồi.
Lâm Thiết Đoạt đứng ở bên cửa, nhìn hết tất cả vào trong mắt, cuối cùng hắn chỉ nhướm mày, đi ra ngoài mua bánh bao.
Sáng sớm rất nhiều người đi mua bánh, đều vây lại một chỗ mua bánh, mua xong nhanh chóng mang về ăn sáng.
Lâm Thiết Đoạt ngáp, chống tay lên cái cây lớn, nhìn nhà bán bánh ném cục than vào bếp.
Dương Phượng Linh nhìn thấy Lâm Thiết Đoạt, mới nhớ tới có đứa cháu trai đang ở nhà hắn.
Bà móc bao mình lấy cái khăn bọc tiền ra, chống gậy đi về phía hắn.
Thấy bà đi lại, Lâm Thiết Đoạt sự lười biếng của hắn biến mất, hắn tỏ ra tôn trọng những người lớn tuổi hơn một chút.
Ánh mắt của những người trong thôn đều nhìn qua đây.
Dương Phượng Linh cầm lấy chiếc khăn, bà có chút do dự, giống như không biết xưng hô như thế nào, bà hỏi: “…tên, tên nhóc đó thế nào, không làm phiền tới cậu chứ?”
Lâm Thiết Đoạt trả lời ngắn gọn: “Không.”
Dương Phượng Linh thả cây gậy xuống, đứng trước mặt Lâm Thiết Đoạt, run rẩy mở từng lớp khăn ra.
Trong khăn bọc mấy tờ tiền, có 100 tệ, 50 tệ, còn có 20 tệ, 1 tệ, 5 đồng.
Dương Phượng Linh lấy một tờ 20 tệ trong đống tiền đó, nhét vào tay Lâm Thiết Đoạt, “Tiền này cậu cầm lấy, là tiền bánh bao mấy hôm nay của thằng bé.
Người trong thôn đều nhìn lại đây, trừ những người già ra, ai cũng nghĩ là đưa ít.
Dương Phượng Linh nhìn tờ 20 tệ có chút lo lắng, lại dặn dò một câu: “Số tiền này cậu cầm lấy trước, là tiền để thằng bé mua bánh ăn, đừng để nó tiêu lung tung.”
Bà lão nghĩ đơn giản, ăn cơm chỉ tính tiền bánh bao, rau nhà trồng, 20 tệ là nhiều rồi.
Lâm Thiết Đoạt nhìn tờ 20 tệ bà đưa mình, nhìn 2 giây, hắn cảm thấy cạn lời nhưng vẫn nhận lấy.
Thấy hắn nhận lấy tiền, bà an tâm hơn nhiều, sau đó nhét khăn lại vào túi, ngồi xuống chiếc ghế kia.