Tổ chương trình gõ cửa nhưng không thể gọi Tô Hoài Minh ra ngoài, ngày thứ ba đạo diễn đành phải ép Tô Hoài Minh ra ngoài, để cậu không có chỗ ở.Phó Tiêu Tiêu nghe thấy cậu phải ra khỏi nhà, có vẻ rất hưng phấn, đi vào phòng thay đồ nhỏ của mình chọn các loại quần áo.
Cuối cùng, Phó Tiêu Tiêu chọn một chiếc áo len màu vàng tươi có in hình con vịt màu vàng ở giữa, quần cũng cùng màu.
Cậu nhóc xỏ đôi giày trắng vào, lạch bạch chạy ra ngoài, mái tóc mềm mại đung đưa trong không khí, giống như lông vịt con.
Tô Hoài Minh mấy ngày nay để mặt mộc, không có cảm giác minh tinh, tổ tiết mục nhịn không nhìn được nữa nên chủ động phái chuyên gia trang điểm và tạo mẫu tới, kéo Tô Hoài Minh ra khỏi giường sớm, giằng co cả một giờ.
Tô Hoài Minh ngủ không đủ giấc, ngáp một cái rồi uể oải đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa, đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào camera.
Cậu mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu đen, vải mềm mại không có nếp nhăn, đường cong lưu loát được buộc chặt ở thắt lưng, bên dưới là một chiếc quần dài bó sát màu đen, đôi giày cũng màu đen, từ đầu đến cuối không có thêm màu sắc nào.
Tô Hoài Minh có nước da trắng nõn tự nhiên, đen trắng tương phản cực kỳ mạnh mẽ, đánh thẳng vào thị giác.
Tô Hoài Minh vừa mới dụi mắt, vùng da quanh mắt rất mỏng manh và nhạy cảm, vừa mới dụi mắt đã trở nên hồng nhạt.
Cậu không chút né tránh nào mà nhìn vào ống kính, cằm hơi nhếch lên và đôi mắt cụp xuống, vẻ mặt lạnh lùng lộ ra vẻ có chút lười biếng.
Ánh mắt của cậu không hề né tránh, tư thế bất cẩn, như thể trên đời không có gì có thể lay chuyển được cậu, đồng thời cậu cũng mơ hồ có một loại cảm giác mệt mỏi chán đời cấp cao.
Cả người như được đính bộ lọc, cực kì có không khí.
[Wow, wow, wow, wow, quỳ xuống đi ông chủ!]
[Mặc dù công khí mười phần, nhưng vòng eo của vợ tôi lại mảnh mai đến thế, chân thật dài, tôi không thể kiềm chế được!]
[Phong cách và khí chất này có thể đè bẹp tất cả các ngôi sao trong giới giải trí!]
[Trước hết, tôi nhấn mạnh rằng tôi không phải là M, thứ hai, tôi không có sở thích gì đặc biệt, nhưng tôi rất thích ánh mắt khinh thường của Tô Hoài Minh!]
Tô Hoài Minh nhìn chằm chằm vào camera thêm vài giây, sau đó đột nhiên chớp mắt, mặt không biểu tình nói: "Tôi nhớ rồi, tôi phải đi vệ sinh."
Nói xong, Tô Hoài Minh xoay người trở về phòng, đóng cửa lại.
Lúc này, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."
Cho nên vẻ mặt vừa rồi của Tô Hoài Minh chỉ là đang xuất thần thôi sao?
Thậm chí còn đi vệ sinh với diện mạo này!
Chết tiệt, trả lại sự động lòng vừa rồi cho tôiii!
Tô Hoài Minh đi vệ sinh xong, lại ra khỏi phòng, nhìn thấy Phó Tiêu Tiêu màu vàng nhạt.
Hai ba con cùng nhau bước ra ngoài.
Họ bắt xe đến trung tâm mua sắm cao cấp gần nhất, khu vực này là khu giàu có trong truyền thuyết, trung tâm mua sắm cao cấp được xây dựng dành riêng cho họ, mức tiêu thụ bên trong cực kỳ khủng khϊếp, khắp nơi đều phản ánh một từ: giàu.
Vừa bước vào trung tâm mua sắm, Phó Tiêu Tiêu đã giống như một con ngựa thoát cương, chạy lung tung.
Chân cậu bé tuy ngắn nhưng chạy khá nhanh, mấy bảo mẫu đuổi theo, nhưng lại không dám trực tiếp tóm lấy Phó Tiêu Tiêu.
Tô Hoài Minh dừng một chút, mặt không biểu tình nói: “Đến đây nắm tay tôi.”
Phó Tiêu Tiêu xoay người, sắc mặt bị bộ quần áo màu vàng tôn càng thêm dịu dàng, phồng má lên một cục nói: “Tôi không muốn.”
Tô Hoài Minh tiếp tục nói: “Nếu không nắm tay tôi, tôi sẽ lạc đường.”