!
[Tô Hoài Minh đã không ra ngoài ba giờ!]
[Tôi đột nhiên cảm thấy an ủi khi nghĩ thấy người nổi tiếng cũng là trạch nam như tôi.]
[Không phải bọn họ đều nói Tô Hoài Minh muốn phô trương tài phú sao, dẫn mọi người đi tham quan biệt thự mà ngay cả cửa cũng không bước ra ngoài!]
[Đây thật sự là chương trình thiếu nhi nên bạn chỉ có thể nhìn thấy đứa bé chứ không nhìn thấy ba mẹ, đầu chó jpg]
Trước thời điểm ghi hình chính thức, tổ chương trình không có cách nào can thiệp vào hoạt động của Tô Hoài Minh, tuy nhiên Tô Hoài Minh đã lâu không ra ngoài, người tổ chương trình không thể nhịn được, chỉ có thể kiên trì gõ cửa.
Nửa phút sau, cửa phòng ngủ mở ra.
Tô Hoài Minh từ sau cửa thò đầu ra, làn da trắng nõn, đầu tóc xù xù, giống như một con thú nhỏ nhút nhát không dám ra ngoài: "Sao vậy?"
Nhân viên dừng lại, khó khăn nói: “Tôi muốn hỏi cậu ở trong nhà làm gì?”
Tô Hoài Minh bị câu hỏi này làm cho không hiểu ra sao, thành thực hỏi: "Đương nhiên là ăn cơm, xem tivi, ngủ."
"..."
Thật là một câu trả lời đơn giản và rõ ràng.
Nhân viên nghĩ tới lời dặn của đạo diễn, tiếp tục cắn răng nói: “Vậy cậu ở trong phòng suốt, không chán sao?”
Tô Hoài Minh rất khó hiểu, "Phim không hay, game không vui, hay là điện thoại hết pin? Làm sao có thể chán chứ?"
Nhân viên: "..." Nhưng cậu là một ngôi sao và vẫn đang ghi hình cho các chương trình tạp kỹ đó!
“Vậy sao cậu không ra ngoài đi vệ sinh?” Nhân viên cuối cùng cũng nhịn được một câu.
Tô Hoài Minh lắc đầu, không rõ tại sao anh ta lại hỏi vậy: “Phòng tôi có toilet.”
"Vậy chúng tôi có thể ghé thăm phòng của cậu được không?" Nhân viên tiếp tục.
Tô Hoài Minh gật đầu, rời đi, để nhϊếp ảnh gia cầm máy đi vào.
Lúc này khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp mới nhìn thấy cái gọi là phòng ngủ của Tô Hoài Minh.
Đây thực sự là một dãy phòng, hoàn chỉnh với phòng tắm, phòng học, phòng ngủ, phòng thay đồ, phòng giải trí, phòng tiếp khách và một phòng tắm ngoại cỡ, nơi có thể vừa tắm thoải mái vừa ngắm cảnh bên ngoài.
Nhϊếp ảnh gia mang theo máy ảnh, dành năm phút đi bộ quanh phòng.
[Omg, phòng ngủ này còn lớn hơn nhà tôi!]
[Giờ cuối cùng cũng biết vì sao Tô Hoài Minh không ra ngoài, cười chết, căn bản không cần.]
[Có căn phòng thế này, tôi có thể ở đó mãi mãi!]
Sau khi nhân viên đến thăm, họ quay sang hỏi Tô Hoài Minh: "Cậu có thể dẫn chúng tôi đi xem biệt thự của cậu được không?"
Tô Hoài Minh rất chân thành nói: "Để quản gia dẫn anh đi một vòng, tôi dẫn anh đi sẽ lạc đường."
Nhân viên câm nín vài giây rồi nói: "Vậy không bằng chúng ta cùng đi gặp quản gia, có thể vừa quan sát vừa tương tác với mọi người."
Trên mặt Tô Hoài Minh lộ ra vẻ không tình nguyện, rất buồn rầu nói: "Nơi này quá lớn, đi một vòng thật sự rất mệt mỏi! Hơn nữa mọi thứ tôi cần đều ở đây, chỉ cần ở trong phòng ngủ là tốt rồi."
Các nhân viên và khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đều im lặng.
[Mẹ nó thật quá rồi, đối với những người thích ở nhà như chúng tôi, dù có sống trong biệt thự cũng vô ích, chỉ muốn ở nhà và không muốn đi đâu khác!]
[Thật trùng hợp, hôm qua tôi nằm mơ tới đây, lúc đầu còn rất vui vẻ, nhưng đi mãi chưa thấy cửa ra, khiến tôi sợ hãi tỉnh giấc.]
[Bỗng nhiên cảm thấy người giàu cũng rất đau khổ, nhà của họ quá lớn, số bước đi mỗi ngày gấp mấy lần người khác, đầu chó jpg]
[Cười ẻ, những người nói Tô Hoài Minh khoe khoang tài phú giàu có, sao không thấy nữa, vừa rồi không phải bọn họ đang gào thét dữ dội sao?]
[… Tô Hoài Minh chỉ khoe khoang sự giàu có của mình thôi, không cho chúng ta xem đủ loại quần áo, đồng hồ và bộ sưu tập kim cương cổ hàng hiệu mới có sức ảnh hưởng lớn hơn sao?]
[Sự phô trương của cải một cách vô tình mới là nguy hiểm nhất.]