Tô Hoài Minh đã chạm vào mạch của Phó Tiêu Tiêu, còn nhỏ đã có lòng hư vinh, muốn được đối xử như một người đàn ông.
Phó Tiêu Tiêu không thích một người ba ghẻ như Tô Hoài Minh, nhưng sẽ rất phiền phức nếu Tô Hoài Minh bị lạc, vì vậy cậu bé chỉ có thể bất đắc dĩ bước tới, đưa tay ra nắm tay Tô Hoài Minh.
"Chú thật vô dụng." Phó Tiêu Tiêu nhăn mặt, âm sữa phàn nàn.
Bàn tay của Phó Tiêu Tiêu rất nhỏ, Tô Hoài Minh có thể cầm toàn bộ trong tay, rất mềm mại.
Tô Hoài Minh không có cảm giác làm người lớn, thản nhiên nói: “Chỉ cần nhóc có ích là được.”
Cho dù bị Tô Hoài Minh ôm lấy, Phó Tiêu Tiêu cũng không thể dừng lại trong chốc lát, hưng phấn nhìn quanh, kéo Tô Hoài Minh lên tầng cao nhất.
Tầng trên cùng có sân chơi dành cho trẻ em, bên trong có bong bóng cầu, cầu trượt và hành lang giăng khắp nơi, đúng là khu lý tưởng của bọn trẻ.
Phó Tiêu Tiêu thích chơi ở đây nhất, chưa kịp trả tiền thì cậu bé đã lao vào.
Quản gia lo liệu mọi việc, nhìn Phó Tiêu Tiêu với vẻ mặt lo lắng.
Tô Hoài Minh hỏi: "Sao vậy?"
“Thiếu gia thích chơi ở đây nhất, khi chơi phải luôn được mọi người theo dõi khen ngợi, cho dù chơi lâu thì thiếu gia cũng không chịu rời đi, lúc trước khi trung tâm thương mại sắp đóng cửa, thiếu gia vẫn vẫn còn ở bên trong."
Tô Hoài Minh nhìn bọn trẻ trong sân chơi, hỏi: "Tiêu Tiêu còn nhỏ như vậy, có cần người lớn đi cùng không?"
Quản gia không hề nghi ngờ, nói: “Chuyện này cậu có thể yên tâm, bảo mẫu sẽ ở bên cạnh thiếu gia bất cứ lúc nào để bảo vệ cậu bé.”
"Đừng làm phiền bọn họ." Tô Hoài Minh nói: "Tôi đi vào cùng Tiêu Tiêu, ông để bọn họ đi lung tung đi, chi phí tôi sẽ chịu."
Quản gia kinh ngạc nhìn Tô Hoài Minh, Tô Hoài Minh không để ý tới ánh mắt của ông ấy, cởi giày đi vào sân chơi trẻ em.
Hệ số an toàn của sân chơi trẻ em rất cao, tải trọng lên tới hơn 500 kg, người lớn thường xuyên vào chơi cùng trẻ em.
Tô Hoài Minh đứng ở cửa sân chơi trẻ em, ánh mắt sáng ngời nhìn các trò chơi, háo hức muốn thử.
Khi còn nhỏ cậu hầu như không thể xuống giường đi lại, hoạt động của cậu chỉ giới hạn ở bệnh viện và nhà mình.
Cậu chỉ nhìn thấy khu vui chơi dành cho trẻ em này trên mạng chứ chưa từng tận mắt chơi ở đó, đây là một điều mà cậu tiếc nuối, không ngờ hôm nay nhờ có sự giúp đỡ của Phó Tiêu Tiêu mà cậu có thể thực hiện được ước mơ của mình.
Trong trung tâm thương mại này cái gì cũng cao cấp, khu vui chơi trẻ em không chỉ nhiều đồ mà còn đủ rộng, trẻ con chơi từ đầu đến cuối chắc chắn sẽ kiệt sức, nhưng với người lớn thì vừa phải.
Tô Hoài Minh lập tức nhảy vào trong bọt bóng, vùi cả người vào trong đó, lăn vài vòng mới bước qua bể bóng xốp, đi về phía cầu trượt.
Phó Tiêu Tiêu còn quá nhỏ để chơi cầu trượt, nhưng Tô Hoài Minh thì có thể.
Phó Tiêu Tiêu cầm quả bóng xốp đứng gần đó, ghen tị nhìn Tô Hoài Minh trượt xuống cầu trượt và rơi vào quả bóng xốp.
Phó Tiêu Tiêu ngóng trông hỏi: “Vui không?”
Tô Hoài Minh gật đầu, khẳng định nói: “Vui lắm.”
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp: "..."
[Thật quá đáng, ở sân chơi trẻ em, đứa nhóc hỏi phụ huynh chơi vui không!]
[! ! ! Tô Hoài Minh, cậu còn nhớ là mình tới cùng Tiêu Tiêu không?]
[Mặc dù, tôi rất muốn chơi, nhưng tôi ngại vào chơi một mình]
[Lúc trước tôi đưa cháu đi chơi có ở bên trong chơi một lúc, vui lắm]
[Những trò chơi này hơi trẻ con đối với trẻ em nhưng lại phù hợp với người lớn]