Cô nhất thời không nói gì, kết nối USB với máy tính.
Vừa mới quét một cái, mấy trăm video lập tức nhảy ra, tất cả đều là clip Từ Nhất Chu diễn trong đoàn phim.
Tiêu Hòa ấn mở một video trong đó.
Vai diễn của Từ Nhất Chu là một diễn viên quần chúng, lời thoại chỉ có hai câu, vai diễn cũng hoàn toàn không khó.
Nhưng mà cậu ấy vừa lên diễn, biểu cảm trên mặt giống như vừa mới gặp quỷ vậy, ngũ quan xinh đẹp lập tức không nghe theo sai khiến, mỗi thứ diễn một đằng, lời thoại nói ra cũng lúc trầm lúc bổng.
Quả nhiên, phần diễn của cậu ấy còn chưa kết thúc, đã bị đạo diễn hô ngừng.
Mấy clip diễn xuất còn lại, về cơ bản cũng chẳng khác gì.
Xét kỹ thuật diễn, quá phế.
Xét lời thoại, tất cả đều như trên mây.
Ngũ quan rối loạn, diễn xuất đáng lo.
Lúc nãy, cô còn đang lo Từ Nhất Chu thường xuyên đến đoàn phim, sẽ hư hao linh khí của cậu ấy.
Bây giờ nhìn lại, linh khí á?
Chết cười.
Gọi là âm khí khéo cũng không sai.
Là một diễn viên, sao kỹ thuật diễn lại có thể âm điểm như vậy chứ?
Tiêu Hòa xem xong ba video, im lặng thật lâu, cuối cùng mới mở miệng: “Tôi tưởng cậu thích đóng phim như vậy, ít nhất kỹ thuật diễn cũng phải rất xuất sắc, nhưng không ngờ lại… Một lời khó nói hết như vậy.”
Nhưng Từ Nhất Chu hình như cũng không bị đả kích, ngược lại còn tinh thần phấn chấn, tràn đầy năng lượng và sức sống, giống như mặt trời lúc bảy tám giờ sáng.
Hơn nữa còn tin tưởng bản thân mười phần.
“Chị à, kỹ thuật diễn cần phải mài giũa mới thành, chờ em mài giũa thêm mấy năm nữa, chắc chắn có thể tiến bộ.”
Tiêu Hòa: “Tôi lo cậu có mài thành kim, cũng không tiến bộ được.”
Cô xem nhiều clip diễn xuất trên màn hình như vậy, có chút đau đầu.
“Một năm đóng phim ở đoàn phim 11 tháng, vậy mà sao cậu có thể diễn mãi một kiểu từ đầu đến cuối không thay đổi chút nào được hay vậy, vào ngành ba năm rồi mà quay về vẫn cứ y chang người mới?”
Từ Nhất Chu đỏ mặt, vẻ mặt ngại ngùng.
“Chị, chị đừng khen em.”
Tiêu Hòa: ???
Vẻ mặt anh da đen mặt dấu chấm hỏi.
Giọng điệu này của tôi, là đang khen đấy à?
Từ Nhất Chu lại xách va li của mình lên, nói: “Chị, bây giờ em sẽ lập tức lên đường đi thử vai, em đã xem sơ qua vai diễn lần này rồi, có ba câu thoại lận! Còn nhiều hơn lần trước một câu nữa! Em đi đây!”
Nói xong, cậu ấy tràn đầy phấn khởi mà đứng dậy, còn chưa đi ra cửa, đã bị Tiêu Hòa ngăn lại.
“Tôi thấy, trong khoảng thời gian này cậu tạm thời không cần đến đoàn phim, trước mắt tạm ngừng, chú tâm mài giũa, tôi luyện kỹ thuật diễn đi đã.”
Từ Nhất Chu lập tức bắt đầu cầu xin.
“Chị à, cầu xin chị, cho em đi được không? Em không ở đoàn phim ngày nào là sẽ cả người không thoải mái.”
Ngũ quan của cậu ấy vốn dĩ trông đã thanh tú ngây thơ, vừa bày ra vẻ yếu đuối thì càng trở nên yếu ớt đáng thương, khiến người ta mềm lòng.
Tiêu Hòa lại không hề dao động.
“Cố chịu đi!”
Nhận được câu trả lời này, Từ Nhất Chu kinh ngạc mà mở to hai mắt, không thể tin nổi.
“Chị, trước kia mỗi lần em nói như vậy, chị sẽ đều đồng ý…”
Tiêu Hòa: “Ờ, sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Từ hôm nay trở đi, cậu sẽ phải nghe theo sắp xếp của tôi, đừng cứ mù quáng chạy đến đoàn phim.”
Với tình trạng này của Từ Nhất Chu, kể cả có chạy đến đoàn phim nhiều hơn nữa, cũng sẽ không có bất kỳ tiến bộ gì, cần phải tiến hành thêm một bước huấn luyện nữa.
Cô nghĩ xong, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Đúng lúc, một lát nữa tôi sẽ đưa Hoắc An đi huấn luyện, cậu cũng đi cùng đi.”
Không ngờ Từ Nhất Chu nghe thấy lời này, hai mắt lập tức sáng lên.
“Huấn luyện đặc biệt?! Em đã xem phỏng vấn rồi, Hoắc An nói, khóa huấn luyện đặc biệt của cậu ấy toàn là do chị dẫn dắt, không chỉ giúp cậu ấy giành được hạng nhất trong chương trình, mà còn nhận được phim truyền hình nữa!”
Cậu ấy lập tức đặt va li trong tay xuống, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Tiêu Hòa.
“Chị, một khóa huấn luyện đặc biệt xịn như vậy, em thật sự có thể tham gia ư?”