Bởi vì Từ Nhất Chu không nằm yên chờ chết giống như Hoắc An, cậu ấy tràn đầy nhiệt tình và tự tin với diễn xuất.
Để được tiếp tục diễn, cậu ấy không thèm để ý đến mặt mũi địa vị, thường xuyên chủ động đến đoàn phim tự tiến cử. Kể cả là một vai phụ nho nhỏ, cũng vẫn bỏ tinh lực ra nghiên cứu, không ngại cực khổ, là chiến sĩ thi đua có tiếng.
Nói thật, người như vậy mà lại không nổi tiếng, Tiêu Hòa không thể hiểu nổi.
Năm phút sau, Từ Nhất Chu tinh thần phấn chấn mà đi vào văn phòng.
Lúc Tiêu Hòa xuyên qua, Từ Nhất Chu đã đến chỗ phim trường, không ở nhà, cô chỉ xem qua mấy tấm ảnh chụp, đến bây giờ mới thấy người thật.
Không thể không nói, Tiêu Hòa trong nguyên tác đối với giá trị nhan sắc của đám ngôi sao này, thật sự rất gắt.
Ngũ quan của Từ Nhất Chu trông cực kỳ thanh tú, làn da trắng nõn, mái tóc mềm mại đen nhánh phủ trên trán, đôi mắt màu trà trông rất ôn hòa, môi hồng răng trắng, cười lên còn có hai lúm đồng tiền nhỏ.
Dáng dấp này, khiến người ta vừa nhìn thấy đã sinh lòng thương tiếc.
Lúc cậu ấy tới đây, xách va li theo, sau khi ngoan ngoãn chào hỏi Tiêu Hòa, nói muốn xuất phát đến đoàn phim tiếp theo.
Sau khi đã trải nghiệm cá ướp muối Hoắc An, gặp nghệ sĩ kính nghiệp cần cù như vậy, Tiêu Hòa ngạc nhiên.
Cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy.
Trong lòng cô dâng lên một niềm vui sướиɠ, nhưng vẫn nói:
“Bộ phim trước của cậu vừa mới đóng máy, không nghỉ ngơi một hai ngày rồi hãy đi à?”
Theo cô biết, trong lúc diễn rất nhiều diễn viên đều dễ nhập tâm quá sâu, cần phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian mới “xuất thần” ra được, điều chỉnh trạng thái trở lại bình thường, như vậy cũng có lợi với việc quay chụp tiếp theo.
Mặc dù trước đó Từ Nhất Chu chỉ toàn diễn vai phụ, nhưng thường xuyên lên đoàn phim như vậy, không biết liệu có làm hư hao linh khí trên người cậu ấy hay không.
Từ Nhất Chu như đang suy ngẫm gì đó, dùng giọng điệu cực kỳ bình thản giải thích: “À, em không phải đóng máy, cho nên không cần nghỉ ngơi.”
Tiêu Hòa: ?
“Chẳng phải cậu nói, việc quay phim kết thúc rồi sao?”
Cậu ấy khẽ gật đầu.
“Đúng vậy, kết thúc rồi. Đạo diễn nói em diễn dở quá, nên đuổi em ra.”
Nói xong, còn nở một nụ cười xán lạn đầy phúc hậu và vô hại với Tiêu Hòa.
“…”
Tiêu Hòa sửng sốt.
Trợn mắt há hốc mồm.
“Cậu… Là bị đuổi ra?”
“Vâng. Nhưng mà không sao đâu, em quen rồi, ngày mai em sẽ đến đoàn phim thử vai, tranh thủ trong năm nay, có thể có một tác phẩm được lên hình.”
Cậu ấy nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, sau đó xách va li lên định lên đường luôn.
“Khoan đã, cậu chờ chút trước đã.”
Tiêu Hòa cảm thấy suy nghĩ hơi rối loạn, nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng gọi cậu ấy lại
“Chẳng phải năm nay cậu nhận diễn mấy bộ luôn sao? Chẳng lẽ đều không được lên hình hết?”
Từ Nhất Chu: “Năm nay em nhận mười bộ cả thảy, nhưng mà đều bị đuổi ra, ngày mai em sẽ lên đường đến đoàn phim thứ mười, cố gắng lần này có thể diễn đến cùng!”
Cậu ấy cười một tiếng, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, sau đó nắm tay tự cổ vũ cho bản thân cố lên, như thể hoàn toàn không bị chuyện trước đó ảnh hưởng đến.
Tiêu Hòa hít sâu một hơi, khϊếp sợ mà nhìn cậu ấy.
“Chẳng trách, tôi mò trên mạng lâu như vậy, một tác phẩm của cậu cũng không tìm được.”
Đừng nói là tác phẩm.
Từ Nhất Chu thậm chí còn không có Bách Khoa Baidu!
Thân là một diễn viên, chìm lặn đến nước này, cũng quá bất hợp lý.
Tâm trạng Tiêu Hòa trở nên nặng nề, đột nhiên cảm thấy người trước mắt cũng chẳng khá hơn Hoắc An là bao.
“Cậu có video lúc đóng phim không?”
“Đương nhiên là có!”
Nhắc đến chuyên môn của mình, Từ Nhất Chu lập tức trở nên kích động, mở va li ra, lấy từ bên trong ra một cái USB, trân quý mà đưa cho cô.
“Này là em nhờ thợ quay phim lưu lại tất cả clip diễn xuất của em đấy.”
Tiêu Hòa: …
Nói cách khác, diễn lâu như vậy, đến một bộ phim chính thức lên hình cũng không có?