Người Đại Diện Ngốc Nghếch, Dùng Quân Huấn Oanh Tạc Giới Giải Trí

Chương 39: Vậy mà vẫn có người không nhận ra anh?

Cô nhìn người đối diện, thời gian dài như vậy tới nay, lần đầu tiên chủ động mở miệng:

“Sau này lúc ăn cơm, tôi có thể hẹn anh ăn cùng không?”

Giang Diệp sửng sốt, khẽ gật đầu.

“Được.”

Đôi mắt Tiêu Hòa hơi cong lên, nở một nụ cười vui vẻ.

“Vậy chúng ta lưu số điện thoại đi, để tiện liên hệ.”

Nói xong, lấy điện thoại qua đưa tới.

Lúc nhập tên, Giang Diệp do dự hai giây, do dự giữa tên hiện giờ và tên lúc trước của mình trong giây lát, cuối cùng vẫn gõ hai chữ “Giang Diệp”, sau đó trả lại.

Tiêu Hòa nhận lấy, vẻ mặt bình thản.

“Vậy nhé, lần sau đến giờ ăn cơm, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Nói xong, cầm lấy bát xoay người đi luôn.

Thấy cô rời đi dứt khoát như vậy, Giang Diệp sững sờ ngay tại chỗ, như thể chưa kịp phản ứng.

Một lát sau, anh Kiếm đi vào nhà ăn.

“Sao mà ngẩn người thế?”

Trong lòng Giang Diệp khẽ giật giật, hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng: “Có phải là tôi đã hết thời rồi không?”

“Ai bảo vậy?”

“Lúc nãy tôi ăn cơm với một người, nhưng mà phản ứng của cô ấy, như thể không nhận ra tôi.”

Tâm trạng lúc này của Giang Diệp có chút phức tạp.

Anh đã rời khỏi giới giải trí năm năm, thời gian ấy trong một giới mà luôn thay đổi chóng mặt như này, cũng đủ để phai mờ tất cả.

Tiêu Hòa không nhận ra anh, có vẻ cũng chẳng có gì lạ.

Anh Kiếm cũng có chút khϊếp sợ, vội vàng nói: “Sao thế được? Trong giới ca sĩ lúc trước, cái tên Giang Tại Châu của cậu chỉ cần vừa nhắc đến thôi, là không ai không biết, không người không hay!”

Tên lúc trước của Giang Diệp là Giang Tại Châu, sau khi rời khỏi giới mới đổi tên.

Anh Kiếm lại hỏi tiếp: “Người mà cậu nhắc đến là ai vậy?”

“Tiêu Hòa.”

Nghe thấy cái tên này, biểu cảm trên mặt anh Kiếm lập tức trở nên vô cùng đặc sắc.

Lập tức hiểu rõ.

Mọi chuyện trở nên hợp lý hơn.

“À, thì ra là cô ấy.”

Anh ấy nhíu mày suy nghĩ một lúc, an ủi: “Người như Tiêu Hòa, hơi kỳ lạ, không biết cũng là điều bình thường.”

Dù sao thì nào có người đại diện bình thường nào mà ngày nào cũng dắt nghệ sĩ đi huấn luyện chứ?

Anh ấy ngồi xuống, có chút nghi hoặc.

“Nhưng mà dạo này tôi hay thấy cô ấy tới tìm cậu, tôi còn tưởng là do cô ấy đã phát hiện ra thân phận của cậu rồi cơ.”

“Cô ấy tới tìm tôi, không phải vì nguyên nhân này.”

Giang Diệp cẩn thận nhớ lại trong khoảng thời gian này, mỗi lần gặp gỡ Tiêu Hòa ở trong nhà ăn, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng.

“Tôi cứ luôn có cảm giác, ở trong mắt cô ấy, tôi giống như một đĩa thức ăn…”

Phụt…

Anh Kiếm phun ra một ngụm nước.

“Cậu nói gì cơ?”

Giang Diệp gật đầu khẳng định, hai tay giao nhau, chống cằm nói: “Vừa lúc nãy thôi, cô ấy mượn tôi để đánh chén hết ba bát cơm trắng.”

*

Tiêu Hòa rời khỏi nhà ăn, trước tiên đến xem thử văn phòng của mình.

Văn phòng nằm trên tầng 12, vị trí khá chếch, nằm ở góc trong cùng của hành lang, hơi ngược sáng. Nhưng bên trong vẫn được bố trí bàn đọc sách và ghế sô pha nhỏ, đồ dùng cũng coi như là đầy đủ.

Điều duy nhất khiến Tiêu Hòa không hài lòng, đó là không gian ở đây quá nhỏ.

Nếu như rộng hơn một chút, giống như văn phòng của anh Kiếm, thì cô có thể cất một ít vật tư ở đây, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Nhưng anh Kiếm đã làm việc mười năm, mới có địa vị và đãi ngộ như bây giờ, với lý lịch hiện tại của cô, cũng vỏn vẹn chỉ như từ tuyến 108 trở thành tuyến 107 mà thôi.

Nghĩ đến đây, Tiêu Hòa âm thầm hạ quyết tâm.

Chờ cô thu dọn văn phòng xong xuôi rồi, điện thoại đột nhiên vang lên, nhận được một tin nhắn mới:

Từ Nhất Chu: [Chị ơi, em đến công ty rồi.]

Ánh mắt Tiêu Hòa lập tức sáng lên.

Cuối cùng cũng tới rồi!

Trong mô tả của nguyên tác, Tiêu Hòa cực kỳ thích khai thác người mới, chỉ là nghệ sĩ mà cô ấy dẫn dắt có đến bảy, tám người, nhưng mà đều tiến triển rất tệ.

Trừ Hoắc An, Từ Nhất Chu chính là một trong số đó.

Khoảng thời gian trước, cậu ấy vẫn luôn tham gia công việc quay chụp ở nơi khác, vừa mới kết thúc hai hôm trước, nhờ Tiêu Hòa mua giúp vé máy bay quay về.

Từ lúc ấy, cô vẫn luôn đợi người.