Không chỉ gạo, Tiêu Hòa còn lần lượt mua cả đống ngô, lúa mì, rau củ và nguyên liệu nấu ăn bán thành phẩm các loại, và cả mấy loại đồ dùng hàng ngày và dụng cụ mà sẽ thường dùng đến.
Chờ lúc rời khỏi chợ bán sỉ, tiền tiết kiệm trong thẻ ngân hàng của Tiêu Hòa đã giảm một nửa, nhưng lại cảm thấy yên tâm cực kỳ.
Mua đồ xong, cô cố ý thuê thêm một kho hàng lớn ở vùng ngoại thành, chờ sau khi những thứ này được đưa tới, mất thời gian hơn nửa buổi, cất phần lớn đồ vào trong không gian, chỉ gửi đi một phần nhỏ còn lại, che giấu tai mắt người khác.
Thời gian trong không gian bất động, dù có để mấy thứ này ở đó trong bao lâu, cũng không cần lo về vấn đề hư thối.
Tuy không gian của Tiêu Hòa lớn, nhưng một lần cất vào nhiều đồ như vậy, vẫn cảm thấy hơi trầy trật, vừa xong xuôi tất cả chuyện này thì cảm nhận được một cơn đói bụng cồn cào rất rõ ràng.
Cô khẽ lau mồ hôi mỏng trên trán, lập tức cất đồ đoàn đi, tràn đầy phấn khởi mà đi thẳng đến công ty.
Trong tòa nhà của Giải Trí Lam Tinh, từ phòng tập thể thao đến phòng nghỉ, đầy đủ mọi thứ, nhưng chỉ có mỗi nhà ăn là không được chào đón cho lắm.
Cũng không phải là vì đồ ăn ở đây không ngon, mà là vì nơi này là công ty giải trí, bị hoàn cảnh ảnh hưởng, từ các ngôi sao đến nhân viên đều cực kỳ để ý ngoại hình.
Thế nên kể cả là vào giờ ăn cơm thì trong nhà ăn cũng chẳng có ai.
Tiêu Hòa vừa mới đi vào, nhìn khắp xung quanh, vừa liếc mắt đã nhìn thấy biên tập viên ngồi trong một góc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may biên tập viên này khá là tích cực trong chuyện ăn cơm, mỗi lần cô đến nhà ăn đúng giờ, đều có thể gặp được anh.
Cô nhanh chóng mua cơm xong, lập tức đi tới ngồi xuống đối diện với biên tập viên, không nói lời nào mà bắt đầu ăn.
Thật ra hôm nay vì bận mua đồ nên cô đến hơi muộn, nhưng hình như đồ ăn trước mặt đối phương vẫn chưa được động tới, cũng không biết có phải là đang đợi gì đó hay không.
Cho đến khi Tiêu Hòa đi tới, cuối cùng anh cũng mới động đũa.
Động tác ăn cơm rất lịch sự, không nhanh không chậm, đồ ăn cũng chú ý kết hợp nhiều màu sắc, dinh dưỡng cân đối.
Tiêu Hòa ở bên kia thì trái ngược, tay năm tay mười, chỉ trơ trọi ba bát cơm trắng, thậm chí đến một cọng rau cũng không có, nhưng vẫn cứ ăn ngon lành.
Giang Diệp ngồi đối diện.
Lúc Tiêu Hòa đến nhà ăn tìm anh ăn cơm lần đầu tiên, cũng y chang như này, không ngờ nửa tháng trôi qua rồi, vậy mà cô vẫn chưa ngán!
Dáng vẻ ăn như gió cuốn thế này, kể cả đi làm mukbang thì cũng hoàn toàn có thể gây dựng được một sự nghiệp.
Chỉ là không ngờ, mình đã cố ý bảo công ty cho thêm đồ ăn rồi, vậy mà cô vẫn không hề thay đổi.
Thấy cô đã ăn xong hai bát, cuối cùng Giang Diệp không nhịn được mà mở miệng:
“Bò lúc lắc với thịt thăn chua ngọt hôm nay đều là mới ra, mùi vị cũng không tồi, cô có muốn nếm thử không?”
Tiêu Hòa: “Không cần, tôi có đồ ăn rồi.”
Nghe vậy, Giang Diệp liếc qua cơm trắng của cô.
“Đâu?”
Vừa dứt lời, Tiêu Hòa ngẩng đầu lên, tầm mắt dừng lại trên người anh.
Nhìn anh một cái, sau đó ăn một miếng cơm.
Sau đó lại nhìn một cái.
Giang Diệp: …
Toàn thân run lên!
Hơn nửa khuôn mặt của anh đã bị chiếc kính và mái tóc che khuất, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường cong ở cằm căng cứng, rõ ràng là hơi mất tự nhiên.
Ánh mắt đó, quá kỳ lạ!
Tiêu Hòa lại thấy khá hài lòng.
Hôm nay Giang Diệp mặc một cái áo hoodie rộng thùng thình màu đỏ sẫm, làn da thì lại rất trắng, cả người trông như một đĩa trứng xào cà chua, khiến người ta càng có khẩu vị hơn!
Nhất là hôm nay đã dùng khá nhiều dị năng, có thể có cảm giác được ăn một bữa thật no, thật sự là quá tốt.
Tiêu Hòa cảm thấy may mắn, may mà mình đã tìm được chiếc máy lọc hình người này, nếu không thì rất có thể sẽ cứ thế đói chết ở thế giới mới này mất.