Nửa tiếng sau, Tiêu Hòa đưa Từ Nhất Chu đến khu rừng nhỏ quen thuộc ở vùng ngoại ô.
Trên đường đi, Từ Nhất Chu mở to hai mắt, tò mò nhìn xung quanh như một đứa trẻ, ánh mắt tràn đầy háo hức và vui vẻ.
Từ nhỏ cậu ấy đã muốn trở thành diễn viên, tuy debut sớm, miệt mài đóng phim nhưng dù cố gắng rèn luyện và học hỏi thế nào, diễn xuất của cậu ấy vẫn không được cải thiện.
Đạo diễn chê anh ấy đóng phim quá cứng nhắc, quá rập khuôn, cơ thể cứng đơ, cho nên dù chỉ là vai quần chúng với vài câu thoại, nhưng cũng không đảm nhận nổi.
Thế nên khi Tiêu Hòa đề nghị cho cậu ấy luyện tập cùng Hoắc An, cậu ấy vô cùng mong chờ.
Nghe nói Hoắc An cũng nhờ phương pháp huấn luyện này nên mới có thể trở thành thành viên chính thức của đoàn phim “Tân Binh, Xông Về Phía Trước”.
Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện, liệu cậu ấy cũng có thể được nhận vai diễn không?
Tại căn cứ huấn luyện trong rừng cây, Hoắc An đã đến từ sớm.
Cậu ấy đã thay quần áo xong, đang ngồi ngay ngắn trên đất chờ đợi.
Hoắc An hoàn toàn không ngờ rằng, sau khi mình gia nhập đoàn phim rồi, mà vẫn phải tham gia huấn luyện đặc biệt định kỳ.
Nhưng ít ra tần suất tập luyện cũng ít hơn trước kia nhiều.
Hôm nay, Tiêu Hòa vừa đi vào, cậu ấy đã phát hiện sau lưng cô còn có thêm một người nữa.
Là nghệ sĩ dưới danh nghĩa của cùng một người đại diện, cậu ấy có biết Từ Nhất Chu, chỉ là cũng không quá thân thiết.
Chỉ là không ngờ, đối phương lại có thân hình nhỏ nhắn gầy yếu, vai không thể gánh, tay không thể khiêng, da thì vừa trắng vừa mềm, trông còn yếu hơn cả mình lúc trước, vậy mà lại phải đến đây tập huấn?
Hoắc An vội kéo cậu ấy sang một bên, giọng điệu vô cùng lo lắng.
“Sao Tiêu Hòa cũng đưa cả cậu đến đây? Cơ thể của cậu thế này mà cũng huấn luyện, đúng là quá tàn nhẫn rồi?”
Từ Nhất Chu ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu ngạo trả lời: “Là tôi tự nguyện đăng ký đến đây đấy!”
Hoắc An lập tức trợn tròn mắt, nhìn cậu ấy bằng ánh mắt như nhìn kẻ điên.
“Cậu điên rồi à? Cậu có biết việc tập luyện ở đây vất vả đến mức nào không?”
Từ Nhất Chu không quan tâm.
“Chắc là cũng na ná với huấn luyện quân sự thôi đúng không? Hồi học đại học tôi cũng tham gia huấn luyện quân sự rồi, tôi còn được chọn làm học viên tiêu biểu nữa đấy!”
“Cậu không biết Tiêu Hòa đáng sợ thế nào đâu, tôi sợ cậu sẽ chết yểu mất…”
Hoắc An ý tứ sâu xa mà khuyên nhủ.
Lúc này, Tiêu Hòa đi tới.
“Hôm nay có thêm Từ Nhất Chu tham gia, nhiệm vụ huấn luyện sẽ giảm bớt một chút, ngày mai lại bắt đầu tăng dần đều.”
Từ Nhất Chu vội vàng gật đầu, trong nụ cười ẩn chứa sự ngây thơ chưa trải đời.
“Chị ơi, chị tốt với em quá!”
Hoắc An ở bên cạnh kéo cậu ấy lại, nói: “Vào đây rồi thì cậu không thể gọi Tiêu Hòa là chị nữa, phải gọi là đội trưởng.”
“Tại sao?”
Từ Nhất Chu không hiểu.
Hoắc An nghiêm mặt nói: “Đợi lát nữa cậu sẽ biết.”
Vì đây là lần đầu tiên Từ Nhất Chu tham gia, Tiêu Hòa đã điều chỉnh cường độ tập luyện như Hoắc An lúc đầu.
Nhưng dù vậy, sau nửa tiếng tập luyện, Từ Nhất Chu đã mệt đến mức thở hổn hển.
So với cậu ấy, Hoắc An rõ ràng đã thành thạo hơn rất nhiều.
Loại huấn luyện này đối với cậu ấy bây giờ quả thật chỉ là chuyện nhỏ, Từ Nhất Chu đã kiệt sức gục xuống, nhưng cậu ấy thì vẫn vẻ mặt như không.
“Thảo nào cậu có thể nhận được vai diễn người lính, hóa ra thể lực của cậu tốt như vậy!”
“Ban đầu tôi còn tệ hơn cả cậu, chỉ cần thêm thời gian, cậu sẽ có thể trở nên giống tôi thôi.”
Nhưng Từ Nhất Chu lại có chút lo lắng.
Bởi vì cơ thể gầy yếu, cho nên thật ra cậu ấy cũng không giỏi các hoạt động thể chất cho lắm.
“Tôi sợ mình sẽ không kiên trì nổi mất.”
Hoắc An: “Đừng lo, đợi đến phần tiếp theo, cậu sẽ bộc phát ý chí sinh tồn mãnh liệt, vượt xa sức tưởng tượng của cậu thôi.”