Phan Hồng có chút mất kiên nhẫn, lấy giấy thông hành trong túi ra, vội vàng nói: “Chúng tôi có giấy phép đặc biệt.”
Người lính nhận lấy, cẩn thận lật xem một lần, nói: “Trên giấy thông hành viết, thời gian lưu trú của các cô là bốn giờ, bây giờ đã quá hạn rồi, xin mời lập tức rời đi.”
Nghe vậy, Phan Hồng mới phát hiện đúng là trên giấy thông hành có viết thời gian vào thăm thật.
Khu quân sự này quy định rất nghiêm ngặt, người bình thường khó có thể đi vào, cô ta cũng phải dựa vào nhiều mối quan hệ, khó khăn lắm mới lấy được giấy phép, nhưng không ngờ chỉ có năm giờ.
Nhưng nếu bây giờ mà rời đi, chẳng phải bọn họ đã đi một chuyến vô ích hay sao?
“Chúng tôi đến tìm đoàn phim.” Cô ta vội vàng nói.
“Nhưng các cô cũng không tham gia quay phim đúng không?”
Bởi vì đoàn phim có mối quan hệ đặc biệt nên đúng là không bị hạn chế, vừa nãy bọn họ tận mắt nhìn thấy đạo diễn từ chối cho Nghiêm Tu Quần diễn.
Lúc này một cảnh quay đã kết thúc, mọi người trong đoàn phim đang nghỉ ngơi, động tĩnh ở đây lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, Phan Hồng và Nghiêm Tu Quần lập tức thẹn quá hóa giận, đột nhiên giơ tay chỉ vào Tiêu Hòa đứng cách đó không xa.
“Tiêu Hòa không phải diễn viên, cũng không tham gia quay chụp, vì sao cô ta được ở lại?”
Tiêu Hòa đang điều chỉnh lịch trình của Hoắc An, chăm chỉ làm việc, không đυ.ng chạm bất kỳ ai, không ngờ vẫn có họa từ trên trời rơi xuống.
Bởi vì tính chất đặc thù của quân đội, nên đúng là có hạn chế với thành viên của đoàn phim, ngoài những diễn viên và nhân viên công tác nhất định, trợ lý và người đại diện cũng hiếm khi được vào.
Nhìn thấy ánh mắt do dự của mọi người, Phan Hồng như vừa hòa được một ván, ưỡn thẳng lưng trở lại.
“Muốn chúng tôi rời đi cũng được, nhưng cô ta phải đi cùng với chúng tôi.”
Tiêu Hòa: ...
Không thể hiểu nổi.
Chẳng nhẽ đưa cô đi là có thể thay đổi sự thật Hoắc An được diễn vai này sao?
Hai người bọn họ đang đắc ý gì chứ?
Cô cất điện thoại đi, đang định lên tiếng, đột nhiên một giọng nói thô to cứng rắn vang lên.
“Bởi vì tôi đã đồng ý.”
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một chiếc huân chương vàng lấp lánh, được cài ngay ngắn trước ngực bộ quân phục.
Ông lão tóc hoa râm tinh thần phấn chấn, toát ra vẻ uy nghiêm, bước đi như gió.
Ông ấy đi thẳng đến trước mặt hai người, nhìn Tiêu Hòa một cái, sau đó lại quay sang nhìn Phan Hồng, nói:
“Tôi đồng ý cho cô ấy được ở lại, nhưng các cô thì không.”
Ông lão vừa xuất hiện, mọi người đều có chút nghi hoặc, nhưng nhìn thấy huân chương trên ngực ông ấy xong, không có ai dám tùy tiện mở miệng.
Tiền Tam Thủy kích động đi tới, đứng nghiêm chào ông ấy.
“Tư lệnh!”
Mọi người lập tức kinh hãi!
Đoàn phim đã quay ở đây hơn mấy tháng rồi, tuy biết rằng tư lệnh cũng ở quân doanh, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp mặt.
Cũng không ngờ rằng, ông lão trước mặt này, lại chính là tư lệnh của chiến khu này!
Tư lệnh cầm lấy giấy thông hành của Phan Hồng, mày nhíu lại.
“Giấy thông hành của các cô là sao đây? Thăm người thân… Các cô đến đây thăm người thân à? Có biết tội nói dối, lừa gạt cấp trên trong quân doanh sẽ bị xử phạt như thế nào không?”
Nói xong, ánh mắt quét qua bọn họ, trong uy nghiêm mang theo áp bức.
Lúc Phan Hồng với Nghiêm Tu Quần biết người đàn ông trước mắt là tư lệnh, sắc mặt đã sớm trở nên trắng bệch.
Trước sự chất vấn của ông ấy, hai người một câu cũng không dám phản bác.
Vừa rồi còn ăn vạ không chịu rời đi, bây giờ sợ tới mức vội vàng gật đầu nói xin lỗi.
“Chúng tôi rời đi ngay đây! Lập tức ra ngoài ngay ạ!”
Nói xong, giống như sợ tư lệnh tìm bọn họ tính sổ, lập tức bỏ chạy không cần suy nghĩ.