Anh ta tức giận đến mức quay người định bỏ đi, nhưng Phan Hồng đã ngăn anh ta lại, nói: “Chúng ta đừng đi vội, tuy đạo diễn Tôn đã chỉ định Hoắc An, nhưng vẫn chưa chính thức quay mà, cậu quên Hoắc An là ai rồi sao? Kỹ năng diễn xuất tệ như vậy, chỉ cần vừa lên hình là sẽ lòi ra thôi, đến lúc đó đạo diễn tức giận đổi người, chẳng phải cậu có thể lập tức thay thế sao?”
Nghe vậy, Nghiêm Tu Quần thu hồi bước chân, thấy người đại diện nói cũng có lý nên bắt đầu đứng yên ở đó chờ đợi.
Chẳng bao lâu, đoàn phim đã quay xong mấy cảnh còn lại, bắt đầu chuẩn bị quay nhân vật của Hoắc An.
Là người mới do đạo diễn chọn đi chọn lại mãi mới được, Hoắc An vừa mới xuất hiện, đã bị rất nhiều người chú ý. Trừ nhân viên công tác ra, mấy diễn viên chính cũng gác công việc trong tay lại, dồn dập đến xem.
Hoắc An áp lực như núi.
“Em hối hận rồi, em chỉ là một thứ cặn bã, không gánh nổi chuyện lớn như vậy. Đội trưởng, bây giờ em bỏ cuộc được không?”
Tiêu Hòa bình tĩnh buộc tóc.
“Được thôi, quay về huấn luyện đặc biệt tiếp.”
Sắc mặt Hoắc An đột nhiên thay đổi.
Siết nắm tay.
Trong mắt phát ra ánh sáng.
“Em nghĩ là, em hoàn toàn có thể gánh vác được vai diễn này! Diễn nó cho thật tốt, chính là sứ mệnh của em! Đoàn phim chính là nhà của em, em sẽ không dễ dàng rời đi!"
Câu nói kiên quyết táo bạo này, lập tức khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại, nhìn cậu ấy với ánh mắt tán thưởng.
Đạo diễn Tôn Văn nghe xong thì sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy rất hài lòng.
“Nhìn đi! Đây mới là tố chất cơ bản của một diễn viên, mọi người nên học hỏi.”
Việc quay phim chính thức bắt đầu.
Kịch bản cảnh hôm nay của Hoắc An, là tân binh An Hòa vô tình bị thương trong lúc huấn luyện, nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, cuối cùng được đưa đến chữa trị trong lớp của trung đoàn nhân vật chính.
Vừa bắt đầu quay, Tiêu Hòa đã hiểu tại sao đạo diễn lại yêu cầu các diễn viên phải làm quen với các hạng mục huấn luyện quân sự.
Nhân vật An Hòa này là một trong số những binh lính mạnh nhất trong trung đội, các cuộc thi vượt chướng ngại vật đều giành quán quân, quả thật đúng là vai diễn sinh ra dành cho Hoắc An.
Một cảnh quay xong, không hề có sai sót nào, nghiêm chỉnh hệt như một người lính lão luyện.
Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng vẫn nán lại chưa rời đi, nhìn thấy cảnh này, vẫn không cam lòng, hùng hổ tới gần đằng trước.
“Sao hai người vẫn chưa đi?”
Đạo diễn Tôn đang vui vẻ hướng dẫn cho Hoắc An, chợt nhìn thấy bọn họ, nét mặt có chút không vui.
Phan Hồng vội vàng mở miệng, cười nói: “Đạo diễn Tôn, anh xem, chúng tôi tới cũng đã tới rồi, hay là anh cho Nghiêm Tu Quần thử một lần đi, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều cho vai diễn này, chắc chắn không thua kém gì Hoắc An, chỉ cần vừa lên hình là anh có thể nhìn ra ngay.”
Đạo diễn Tôn không hề dao động.
Hiện giờ anh ấy đã chốt Hoắc An rồi, Hoắc An chính là phiên bản ngoài đời của nhân vật này, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Chưa kể, kỹ năng diễn xuất của Nghiêm Tu Quần cũng rất bình thường.
Anh ấy có chút không kiên nhẫn, quay đầu nhìn xung quanh, có chút nghi ngờ.
Chẳng phải quân doanh không cho người bình thường đi vào tùy tiện sao, vì sao Nghiêm Tu Quần với Phan Hồng chẳng những được vào, mà còn nấn ná ở đây lâu như vậy?
Phải có người để mắt tới mới phải chứ.
Quả nhiên, từ xa có hai người lính mặc quân phục, đi về phía này.
Phan Hồng vẫn còn đang tiến cử Nghiêm Tu Quần, trong lời nói âm thầm dẫm đạp Hoắc An.
“Kỹ năng diễn xuất của Hoắc An thật ra cũng không tốt lắm, tôi lo lắng khán giả không chấp nhận được, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của bộ phim…”
Nói được một nửa thì hai người lính đã đi tới.
“Hai người, các cô nên rời đi rồi.”