Nghiêm Tu Quần cũng không nhịn được, tháo kính râm xuống, vẻ mặt kinh ngạc.
“Cô không cố ý lừa chúng tôi đấy chứ?”
Biết bao nhiêu siêu sao cũng không giành được vai diễn này, sao Hoắc An có thể giành được?
Sao có thể?
Lúc này, đạo diễn Tôn Văn mỉm cười đi tới, tâm trạng vui vẻ chào hỏi Tiêu Hòa.
“Diễn viên Hoắc An này, tôi đã chọn đúng rồi! Chưa nói đến thái độ nghiêm túc, các động tác huấn luyện cũng vô cùng đúng chuẩn, trên người toát lên một loại khí chất quân đội! Thậm chí mọi người cũng tưởng cậu ấy là binh lính nào được điều tới ấy.”
“Hôm nay vẫn còn chút thời gian, chờ lát nữa quay xong hai cảnh còn lại thì để cậu ấy thử sức một đoạn trước, nhập vai vào nhân vật càng sớm càng tốt.”
“Vâng, làm phiền đạo diễn rồi.”
Tiêu Hòa gật đầu đồng ý.
Nghiêm Tu Quần với Phan Hồng nghe cuộc nói chuyện của hai người xong, đã sớm trợn mắt há hốc mồm.
“Đạo diễn Tôn, nhân vật An Hòa kia, đã để cho Hoắc An diễn thật à?”
Lúc này Tôn Văn mới nhìn thấy hai người bên cạnh.
“Hai người là?”
Phan Hồng: “Tôi là người đại diện của Nghiêm Tu Quần, chúng tôi đến thử vai nhân vật mới An Hòa.”
Tôn Văn nghi hoặc.
“Tôi chưa từng báo các cô đến thử vai mà nhỉ.”
Nghe vậy, trên mặt Phan Hồng lộ vẻ xấu hổ.
Đúng là cô ta không nhận được thông báo mà là tự tìm hiểu tin tức, biết được rất nhiều người có thực lực đều không thành công nên quyết định tiền trảm hậu tấu, đến thẳng trường quay để cướp.
“Chúng tôi là tự tiến cử. Hôm qua tôi đã hỏi thăm, chưa tìm được diễn viên cho nhân vật này nên mới đến đây.”
“Hôm qua chưa tìm được, nhưng hôm nay đã tìm được rồi.” Đạo diễn Tôn vẻ mặt lạnh lùng, nói thẳng.
Từ trước đến nay anh ta luôn coi trọng quy tắc, chưa từng gặp kiểu này bao giờ, chưa nói tiếng nào đã tìm thẳng đến đoàn làm phim bức vua thoái vị rồi.
Nói xong, nhìn thấy Hoắc An đi tới, đạo diễn Tôn lập tức vui vẻ vẫy tay với cậu ấy, khen ngợi sự thể hiện của cậu ấy một phen.
Nhìn đạo diễn thường ngày hiếm khi nói cười, lúc này lại mỉm cười ấm áp với Hoắc An, sắc mặt Nghiêm Tu Quần gần như xanh mét, mím chặt môi không nói lời nào.
Chờ đạo diễn và Hoắc An đi rồi, Tiêu Hòa quay đầu nhìn về phía hai người đang âm thầm tức giận kia.
“Thật xin lỗi nha.”
Cô mở miệng, cực kỳ khiêm tốn mà nói: “Hồi nãy tôi còn tưởng là Nghiêm Tu Quần sẽ vào đoàn phim thật nên mới đồng ý để Hoắc An chăm sóc cậu ta nhiều hơn, bây giờ sợ là không chăm sóc được nữa rồi.”
Nói xong, nhìn thấy khuôn mặt Phan Hồng lập tức méo mó, cười một tiếng.
Thật thoải mái.
Chơi cà khịa nhau á?
Ai mà không biết chứ.
Chờ khi Tiêu Hòa đi rồi, Nghiêm Tu Quần nghiến răng chất vấn người đại diện: “Chẳng phải chị nói tôi không cần coi Hoắc An như đối thủ, cậu ta chỉ là tép riu so với tôi sao? Thế bây giờ là sao đây? Lần trước cướp mất danh tiếng của tôi, lần này thì cướp vai diễn, cậu ta dựa vào đâu chứ?!”
Phan Hồng cũng có chút bực bội.
“Sao tôi biết được cậu ta lại như đột nhiên biến thành người khác như vậy? Dựa vào năng lực của Tiêu Hòa, cô ta hoàn toàn không thể nghĩ ra được những cách này, cũng không lấy được tài nguyên. Hồi trước cậu đi theo cô ta một năm, hẳn là cũng biết, cô ta không có năng lực, mấy ngôi sao trong tay, chẳng có ai là ngóc đầu lên nổi, ai biết lại đột nhiên đổi tính?”
Nghe vậy, nét mặt Nghiêm Tu Quần cũng không khá hơn chút nào.
Ánh mắt anh ta dừng lại ở Tiêu Hòa đang nói chuyện với những người khác ở phía xa.
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá rải một màu vàng óng xuống, tình cờ rơi lên người cô, mái tóc dài đen nhánh của Tiêu Hòa xõa trên vai, làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, khuôn mặt vẫn như thế, nhưng cả người lại không giống như trước.
Tự tin, hào phóng.
Có một loại hào quang rạng ngời.