Phòng bếp nơi đóng quân.
Quá trình quay chụp Tân Binh, Xông Về Phía Trước đang được tiến hành trật tự đâu vào đấy.
Sau khi có sự đồng ý của chỉ huy, cuối cùng đoàn phim có thể thành công vào được phòng bếp, nhưng hầu như diễn viên đang có mặt ở đây đều xuất thân từ quân đội, nên kể cả có vào rồi, cũng phải gọn gàng nhanh chóng, tranh thủ kết thúc quá trình quay chụp trong thời gian ngắn nhất, không để ảnh hưởng đến công việc bình thường của binh lính.
Nhân vật Hoắc An sắp vào vai là một tân binh được điều từ đội khác đến, phải học trong một lớp thuộc trung đoàn của nhân vật chính.
Nhân vật này chỉ xuất hiện trong hai tập phim, nhưng mà trong hai tập này, cũng coi như là đóng nửa vai chính.
Chẳng trách các diễn viên vừa nghe được tin tức, lập tức tranh nhau đến vỡ đầu, muốn tham gia diễn.
Lúc này, mấy diễn viên chính đang nhập vai ở đằng trước, dù là kỹ năng diễn xuất hay lời thoại cũng đều vô cùng xuất sắc, mà khung cảnh phía sau bọn họ, là một đội binh lính đang rèn luyện.
Hoắc An cũng ở trong số đó.
Vì khúc này chỉ để làm nền, nên trong màn hình, Tiêu Hòa thậm chí còn không nhìn thấy rõ ngũ quan của cậu ấy.
Những người còn lại trong đội cũng toàn là bính lính mượn từ quân đội, không ngờ tay gà mờ như Hoắc An đứng vào đó lại không hề có chút lệch tông nào!
Ngay cả Tiền Tam Thủy cũng không khỏi cảm thán: “Hoắc An chưa từng đi lính thật đấy à? Động tác của cậu ấy thật sự rất đúng tiêu chuẩn, quả thật giống hệt như một tân binh sống vậy!”
Tiêu Hòa lắc đầu.
Cô đã từng xem qua sơ yếu lý lịch của Hoắc An, trong đó cũng không hề ghi đã từng tham gia quân ngũ.
Hơn nữa, trước đây thể chất của cậu ấy rất kém, kể cả muốn trở thành quân nhân thì cũng hoàn toàn không đáp ứng nổi tiêu chí đánh giá.
Một cảnh quay ngắn đã hoàn thành.
Tiêu Hòa đứng dậy định đi tìm Hoắc An, vừa quay người lại, chợt trông thấy Nghiêm Tu Quần và Phan Hồng đang đứng cách đó không xa.
Nghiêm Tu Quần đeo kính râm đen và khẩu trang, che hơn nửa khuôn mặt, sau khi nhìn thấy Tiêu Hòa thì vẻ mặt sửng sốt.
“Sao cô lại ở trong đây?”
Anh ta vừa sốc vừa bực mà nhìn Tiêu Hòa.
Nói xong, lại quay đầu nhìn xung quanh một vòng, thấy Hoắc An mặc quân trang đứng trong đám người, đang đảm nhận việc làm phông nền, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ.
“À, cô đưa Hoắc An đến đây làm diễn viên quần chúng.”
Tiêu Hòa còn chưa giải thích, Phan Hồng đã phì cười một tiếng, sau đó vội vàng nói xin lỗi.
“Thật xin lỗi, tôi không cố ý. Chỉ là tôi không ngờ, vì để cho Hoắc An vào được đoàn phim này mà cô cũng không ngại cho cậu ấy đóng vai quần chúng.”
“Thật ra như vậy cũng khá tốt, diễn viên quần chúng cũng rất quan trọng, nếu một bộ phim truyền hình mà không có diễn viên quần chúng thì quay thế nào được? Tôi lại thích những thành viên nho nhỏ như thế này ấy.”
Ngoài mặt thì cô ta nói chuyện có vẻ tử tế, nhưng mỗi một chữ lại sặc mùi giễu cợt.
Tiêu Hòa rất bình tĩnh.
So với lòng người ở tận thế, chút hục hặc cấu xé này, trong mắt cô cũng chỉ là mưa bụi.
“Sao hai người cũng tới đây?”
Phan Hồng hất cằm, giọng điệu kiêu ngạo: “Tôi đưa Nghiêm Tu Quần đến thử vai, sau này cậu ấy cũng sẽ diễn trong Tân Binh. Hoắc An nhà cô đến sớm, cũng coi như là tiền bối, nhớ chăm sóc Nghiêm Tu Quần một chút nhé.”
“Vai gì vậy?”
“An Hòa. Là nhân vật mới sắp lên sân khấu mà hồi trước đạo diễn đã công bố ấy, chuyện quan trọng như vậy, đừng nói là cô không biết đấy nhé?”
Tiêu Hòa khẽ gật đầu.
“Biết.”
Ngay sau đó, nhìn về phía vẻ mặt đắc ý của Phan Hồng, nghi hoặc hỏi: “Nhưng nhân vật này, Hoắc An đã diễn rồi, các cô tới thử vai gì chứ?”
Vừa dứt lời, biểu cảm trên mặt Phan Hồng lập tức nứt toạc, trừng mắt thật to, không thể tin nổi.
“Chẳng phải Hoắc An đang diễn vai quần chúng rồi sao?”