Tư lệnh hừ một tiếng, giao giấy thông hành trong tay cho người lính bên cạnh.
“Kiểm tra thử xem giấy thông hành này là do ai phát.”
Mấy câu của ông ấy, làm toàn bộ bầu không khí trở nên căng thẳng, mọi người đều âm thầm đứng thẳng lưng, như thể đang nghe kiểm điểm.
“Tư lệnh, sao ngài lại tới đây?” Lúc này Tiền Tam Thủy dò hỏi.
Theo anh ta được biết, tư lệnh hoàn toàn không hề có hứng thú với chuyện trong giới giải trí, vậy nên đoàn phim đã quay chụp ở đây thời gian dài như vậy, ông ấy cũng không tới liếc mắt nhìn qua một cái.
Hôm nay lại hiếm hoi xuất hiện.
Ánh mắt ông ấy đảo qua đám người, thản nhiên nói: “Vừa đúng giờ nghỉ ngơi nên tôi tiện thể ghé qua xem thử, mọi người cứ bận việc của mình đi, đừng để ý đến tôi.”
Nói xong, vẫy tay một cái với người của đoàn phim, giống như thật sự chỉ là tùy tiện đến xem.
Tiêu Hòa nghi ngờ nhìn ông ấy, chỉ cảm thấy người trước mặt trông quen quen.
Người trong đoàn lần lượt rời đi, đột nhiên, tư lệnh vừa rồi vẻ mặt thản nhiên tự nhiên duỗi tay ra, tóm lấy Hoắc An đang định rời đi cùng những người khác, nhấc tới trước mặt mình.
Tuổi đã ngoài bảy mươi, nhưng nhấc một người vạm vỡ như Hoắc An, lại không hề có chút tốn sức nào.
Ông ấy trừng to mắt, nhỏ giọng chất vấn Hoắc An:
“Thằng nhóc này! Sao đến mà không nói cho ông biết?”
Hoắc An rõ ràng đang lúng túng, cười gượng hai tiếng, nhỏ giọng phản bác: “Cháu tới để đóng phim, cũng không phải tới tìm ông.”
Lời nói lớn mật như thế, có lẽ chỉ có cậu ấy mới dám nói.
Nhưng tư lệnh dường như không bận tâm.
“Cháu còn dám nói lý?”
Nói xong, giơ tay lên định vỗ lên đầu cậu ấy.
Hoắc An sợ tới mức rụt cổ vào, liên tục xin tha.
“Ông nội, đừng đánh!”
Tiêu Hòa: ...
Ông nội?
Nhìn cách nói chuyện của bọn họ, chậm rãi nhận ra mối quan hệ giữa hai người, hơi ngạc nhiên.
Thật ra kể từ lúc vào quân doanh, cô đã cảm thấy Hoắc An có gì đó không đúng.
Quen thuộc với hoàn cảnh ở đây đến lạ, hơn nữa động tác khởi động còn có bài bản hẳn hoi, tư thế chính xác, như thể đã từng được huấn luyện vô số lần.
Sớm đoán được cậu ấy có liên quan đến quân doanh, không ngờ cậu ấy lại là cháu trai của tư lệnh.
Lúc này, Hoắc An đang bị tư lệnh Hoắc đánh cho vắt giò lên cổ mà chạy, vừa tránh né vừa dùng vẻ mặt như đưa cầu cứu Tiêu Hòa.
“Đội trưởng, chẳng phải chị nói, nếu có ai đánh em thì sẽ khiếu nại giúp em sao?”
Tiêu Hòa mắt điếc tai ngơ.
Nói đùa gì vậy.
Ngộ nhỡ gọi khiếu nại một cuộc xong, cuối cùng người nghe điện thoại lại là tư lệnh Hoắc thì chẳng phải là rất xấu hổ à?
Tư lệnh Hoắc dạy dỗ cháu trai một phen, bàn tay to lại nhấc lên, xách người đến trước mặt dễ như trở bàn tay.
Hai người đứng chung một chỗ, Tiêu Hòa mới phát hiện dáng người của Hoắc An được di truyền từ ông nội, hai người đứng cạnh nhau, trông chẳng khác nào copy paste.
Với thân thể và gia thế như vậy, tại sao hồi trước lại yếu đến mức đi ba bước là dừng lại thở gấp?
Đang nghĩ ngợi, tư lệnh Hoắc lại nhìn qua, dùng ánh mắt đánh giá Tiêu Hòa.
“Chính cô là người đã huấn luyện cho Hoắc An à?”
Tiêu Hòa gật đầu.
“Vốn chỉ là huấn luyện đặc biệt để tham gia chương trình, không ngờ hiệu quả cũng không tệ lắm.”
“Đâu chỉ mỗi không tệ, phải là rất tuyệt vời!"
Trong mắt tư lệnh Hoắc đột nhiên lóe lên một tia sáng, xúc động nói: “Cô thật sự đã khiến tôi phải lau mắt mà nhìn! Từ lúc thằng bé còn nhỏ, tôi đã muốn huấn luyện cho Hoắc An, để thằng bé nhập ngũ, nhưng Hoắc An chỉ được di truyền mỗi thân hình của nhà họ Hoắc mà thôi, sức mạnh và tốc độ bằng không, dù tôi có huấn luyện thế nào cũng không được, chạy 100 mét thôi mà cũng không nổi, nên chúng tôi cũng đành bỏ cuộc.”