Hai mươi phút sau, Tiêu Hòa quét sạch ba bát cơm trắng, bữa cơm được ăn no đầu tiên từ khi xuyên qua tới nay, sau đó hài lòng mà đứng dậy.
Sau khi rời khỏi phòng biên tập, cô cẩn thận kiểm tra video một lần, phát hiện vậy mà hiệu quả còn tốt hơn cả dự đoán!
Có lẽ là vì Tiêu Hòa có nói đoàn phim phỏng vấn là phim truyền hình quân đội, cho nên anh đã dứt khoát xóa hết phụ đề và hiệu ứng khoa trương trong bản gốc, tập trung trọng điểm vào động tác của Hoắc An, trông chín chắn và lão luyện hơn rất nhiều.
Đúng là kiểu mà Tiêu Hòa muốn.
Cô lập tức gửi video đã biên tập hoàn chỉnh cho đoàn phim của Tân Binh, Xông Về Phía Trước, cùng ngày đã nhận được trả lời.
“Đạo diễn Tôn Văn đã xem video mà em gửi tới rồi, cực kỳ hài lòng! Em tìm biên tập viên ở đâu đấy? Anh xem qua video, còn tưởng là một người lính đang luyện tập thật cơ!”
“Tầng 12, phòng biên tập trong góc cuối cùng ấy.”
Nghe vậy, anh Kiếm đầu tiên là giật mình, trợn to hai mắt.
“Sao em lại tìm tới chỗ đó?”
“Sao vậy? Không được đi à?”
“Cũng không phải. Nhưng mà cả công ty, đúng là chỉ có anh ấy mới có thể biên tập ra được video như vậy thôi.”
Anh ấy xem lại video một lần nữa, nói: “Lúc nãy bên đoàn phim gửi thông báo thử vai tới, đạo diễn hy vọng có thể đến trường quay làm một thí nghiệm, địa chỉ thì chốt ở phim trường hiện đang quay.”
Cả bộ phim “Tân Binh, Xông Về Phía Trước” kể về câu chuyện mấy tân binh nhập ngũ, từ chập chững lúc ban đầu, trải qua đủ loại gian khổ và huấn luyện, dần dần hòa hợp với tập thể lớn là quân đội, dần dần trưởng thành thành một người lính thời đại mới.
Tất cả cảnh quay trong phim, hầu như đều thực hiện ở khu sinh hoạt của trại lính bộ binh.
Đây cũng là đãi ngộ hiếm thấy trong giới phim ảnh.
Ngày hôm sau, Tiêu Hòa dẫn Hoắc An tới ngoài quân doanh.
Còn chưa vào trong, Hoắc An vừa thấy cửa lớn trước mắt, mở to hai mắt.
“Thử vai ở đây à?”
“Nơi quay Tân Binh đấy, bây giờ đạo diễn vẫn còn đang quay phim, tạm thời không đi được, nên chỉ có thể hẹn ở đây.”
Vẻ mặt Hoắc An khó xử, lo lắng nói: “Đội trưởng, đợi lát nữa nếu có ai đánh em, chị nhất định phải bảo vệ em đấy nhé.”
Tiêu Hòa khó hiểu.
“Chỗ này là doanh trại quân đội, ai dám đánh cậu, tôi sẽ khiếu nại ngay lập tức.”
Không ngờ trái lại cậu ấy lại càng sợ hơn, khom lưng, lén lút mà đi vào trong.
Trông cứ như tội phạm vi phạm pháp luật vậy.
Tiêu Hòa nhíu mày nhìn bóng dáng của cậu ấy, lo lắng sốt ruột. “Cậu đi vào kiểu này, tôi lo binh lính đứng gác mà thấy, khéo lại không nhịn được mà cho cậu hai phát súng mất.”
Hoắc An nghe xong, vội vàng thẳng sống lưng, sau đó rẽ sang bên phải, quen cửa quen nẻo mà đi về phía khu sinh hoạt, cứ như thể cực kỳ quen thuộc với nơi này.
Phim trường của đoàn phim đang trong cảnh quay, phóng tầm mắt nhìn lại, từ vai chính đến vai phụ đều toàn là diễn viên của phái thực lực, tay mơ như Hoắc An mà chen chân vào đó, trông có vẻ khá lạc quẻ.
Trước đó Tiền Tam Thủy tự mình cam đoan với đạo diễn, đề cử Hoắc An góp vai, hôm nay cũng cố ý tới đây.
“Nói là thử vai, nhưng thật ra cũng không phải là kiểm tra diễn xuất, đợi lát nữa chỉ cần làm một vài động tác huấn luyện đội ngũ theo khẩu lệnh là được, nghỉ nghiêm, đơn giản lắm.”
Anh ta nói thì rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Tiêu Hòa hiểu rõ.
Nếu như thật sự dễ dàng như vậy, đạo diễn Tôn Văn cũng đã không mất một tháng mà cũng chưa thể tìm được diễn viên.
Mấy động tác đó ai cũng biết, nhưng để làm được đúng chuẩn, cho giống một người lính thật sự, lại khó khăn vô cùng.
Với cả trong phần huấn luyện đặc biệt lần trước, Tiêu Hòa vốn cũng không huấn luyện theo hướng này.