“Cần ngay à?”
“Đúng vậy.”
Biên tập viên nhanh chóng xuất video của Tốc Độ Cực Hạn ra, xem qua rồi nói: “Video hơi dài, cần ít nhất hai mươi phút.”
“Không sao cả, tôi ở đây chờ anh.”
Nói xong, Tiêu Hòa đứng sang một bên, nhìn đối phương bắt đầu thao tác trên máy tính.
Chọn và xuất ra video gốc của Hoắc An trên chương trình, sau đó biên tập lại lần nữa, ngón tay thon dài gõ nhanh trên bàn phím, động tác nhanh mà chính xác.
Tiêu Hòa nhìn mà hơi kinh ngạc.
Cô còn chưa đưa ra yêu cầu, nhưng dường như đối phương đã biết rõ nên làm thế nào, trong lúc biên tập còn cố ý làm nổi bật cảnh Hoắc An vượt ải, thậm chí còn cho thêm ghi chú.
Tính định hướng rất mạnh.
Kể cả là người không biết nhiều về biên tập, cũng có thể nhìn ra biên tập viên trước mặt này rất có năng lực.
Tiêu Hòa nghiêm túc nhìn vào màn hình, mơ hồ cảm thấy trên người biên tập viên có một loại hơi thở mát lạnh thoang thoảng.
Có chút dễ ngửi.
Suy nghĩ của cô dần trôi đi, vừa ngửi, đột nhiên cảm giác đói bụng lại trồi lên.
Có lẽ là do lúc nãy cô ăn quá ít.
Tiêu Hòa có chút bất đắc dĩ, may mà vừa rồi cô chưa ăn hết đồ ăn nên đã gói lại mang tới đây theo.
Cô nhìn thoáng qua biên tập viên vẫn đang chăm chỉ làm việc, yên lặng lùi về phía sau hai bước, lấy hộp cơm trong túi ra, định ăn qua loa hai miếng để lót dạ chút.
Dù sao bây giờ cô cũng chẳng thể ăn được bao nhiêu vì hậu di chứng của Zombie.
Ôm tâm trạng quyết đoán cầm đũa lên, nhưng vừa ăn xong miếng đầu tiên, Tiêu Hòa lại ngạc nhiên phát hiện, bản thân không hề cảm thấy khó chịu chút nào.
Loại hơi thở mát lạnh trên người biên tập viên không ngừng bay tới, dứt khoát đẩy bay những hình ảnh về Zombie kia ra khỏi đầu óc cô.
Xác chết hôi thối của Zombie không còn xuất hiện trong đầu nữa.
Mùi thối rữa cũng biến mất.
Thay vào đó, là mùi đồ ăn thơm ngon sạch sẽ.
Hậu di chứng của cô đã hết rồi à?
Tiêu Hòa kích động đến mức hai mắt tỏa sáng, lập tức nhận ra nguyên nhân hậu di chứng biến mất, nhìn chằm chằm vào biên tập viên, lại giống như đang nhìn thấy một cái máy lọc hình người cỡ lớn.
Vừa nhìn, vừa cầm hộp cơm lên, bắt đầu ăn như rồng cuốn.
Thức ăn!
Thức ăn thật sự đây rồi!
Đồ ăn khó nuốt ở căng tin lúc nãy, bây giờ đã được cô ăn một phát hết sạch!
Thậm chí vẫn còn cảm thấy hơi đói.
Tiêu Hòa cầm hộp cơm đứng lên.
“Anh cứ cắt tiếp đi, tôi đi xới ít cơm.”
Nói xong, nhanh chóng rời khỏi phòng biên tập, đi thẳng đến căng tin.
Năm phút sau, lại bưng một bát cơm trắng mới đi vào.
Lần này, thậm chí ngay cả thức ăn cô cũng không cần.
Cần thức ăn làm gì chứ?
Biên tập viên trước mắt, chính là thức ăn ăn với cơm ngon nhất rồi!
Cô dứt khoát chuyển ghế qua, ngồi bên cạnh biên tập viên, liếc anh một cái, sau đó và cơm.
Nhìn một cái, lại ăn thêm một miếng.
Ba phút sau, lại một bát cơm nữa đã thấy đáy.
Tiêu Hòa lại đứng dậy lần nữa.
“Tôi lại xuống căng tin một chuyến.”
Biên tập viên: …
Nhìn đối phương vẻ mặt tươi cười rời đi, anh yên lặng quay đầu, vươn tay đẩy mái tóc che khuất khuôn mặt ra, lộ ra gương mặt tuấn tú góc cạnh, trong mắt đen sâu thẳm tràn đầy khó hiểu.
Trông anh giống một đĩa thức ăn lắm à?
Sao lại có cảm giác người đại diện này coi anh như thức ăn để ăn với cơm vậy?
Anh suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho nhân viên quản lý của Giải Trí Lam Tinh:
[Có phải đãi ngộ của công ty với nhân viên đang giảm xuống rồi không? Đồ ăn ở căn tin không đủ à?]
Đối phương trả lời ngay:
[Không ạ, ngày nào cũng cung cấp mười hai món để lựa chọn, độ hài lòng của nhân viên vẫn luôn rất cao, đã xảy ra chuyện gì sao ạ?]
Biên tập viên suy nghĩ một lúc, nói thêm: [Bắt đầu từ hôm nay, cho thêm mấy món nữa đi.]
Nhân viên quản lý: [Vâng, em dặn dò xuống dưới ngay đây.]
Gửi tin nhắn xong, anh mới cất điện thoại đi, tiếp tục chỉnh sửa video.