Chương 14: Người không vui phải uống chút ngọt
Mạnh Kỳ Nhiên chơi những thứ này không phải chỉ để chơi vui, mà thực sự dành 100% đam mê và trách nhiệm cho mỗi hoạt động. Thế giới của anh TA như một thành phố không bao giờ tắt đèn, luôn náo nhiệt và huy hoàng.
Toàn bộ đèn trong khán phòng tắt, trong bóng tối tiếng guitar solo vang lên, phá tan sự tĩnh lặng. Đây là đoạn mở đầu của bản nhạc đại diện của "Lượng Phiến Nghê Hồng", tên “North Harbor".
Tiếng guitar dịu dần, một luồng sáng chiếu rọi, phía dưới sân khấu tiếng la hét bùng nổ. Mạnh Kỳ Nhiên mặc một chiếc áo khoác da đen, ngồi nghiêng trên một chiếc ghế cao giữa sân khấu, đầu hơi cúi xuống, ánh đèn chiếu sáng khuôn mặt với những đường nét rõ ràng và hàng khuyên tai bạc trên tai.
Người sinh ra để thuộc về sân khấu, đẹp trai đến mức mang đến cảm giác xâm lược và nguy hiểm, chỉ cần ngồi đó không nói gì cũng khiến vô số người hâm mộ cuồng nhiệt, nhưng bản thân anh lại lạnh lùng không muốn ban phát chút ân huệ nào cho khán giả.
Trần Thanh Vụ hiểu rõ hơn ai hết tại sao anh lại được các cô gái yêu thích như vậy.
"Lượng Phiến Nghê Hồng" là một ban nhạc rất kén người nghe, nhưng những năm qua hoạt động cũng đủ để làm kín một khán phòng ba trăm người.
Tiếng hò reo không ngừng, giống như một đợt sóng biển, ba trăm người tạo nên khí thế của ba vạn người.
Mạnh Kỳ Nhiên giơ tay làm dấu hiệu "shh", nhưng tiếng hò reo không hề giảm, ngược lại càng vang dội hơn.
Mạnh Kỳ Nhiên như không còn cách nào, cười một tiếng, đưa tay chỉnh lại tai nghe, rồi hòa cùng tiếng guitar và tiếng reo hò, anh ta cất giọng hát câu đầu tiên.
Giọng hát của anh ta như có ma thuật, khiến sân khấu ngay lập tức yên tĩnh, chỉ còn lại những cây gậy phát sáng nhấp nhô theo nhịp.
Không khí ngày càng nóng lên, đến đoạn điệp khúc, mọi người đồng thanh hát vang, âm thanh gần như lật tung cả mái nhà.
Màng nhĩ của Trần Thanh Vụ hơi rung vì cô gái bên cạnh hát quá lớn, gần như lấn át mọi âm thanh khác.
Kết thúc bài hát mở đầu, Mạnh Kỳ Nhiên trở về chỗ ngồi, đặt micro lên giá rồi nhận cây guitar từ nhân viên.
Mạnh Kỳ Nhiên tự học guitar, không chơi giỏi lắm nhưng khi cần cũng có thể đảm nhận vai trò guitar phụ trong ban nhạc.
Anh ta gảy vài dây, cúi đầu: “Bài hát này tặng cho cô Trần."
Giọng nói trầm trầm, qua loa phóng thanh, vang dội khắp nơi.
Khán giả đồng thanh la hét.
Đây gần như là tiết mục quen thuộc của ban nhạc, mỗi lần biểu diễn bài hát thứ hai sau khi mở đầu, đều là màn solo của Mạnh Kỳ Nhiên với lời mở đầu giống nhau: bài hát này tặng cô Trần.
Lời nói giống nhau, nhưng bài hát lại mới. Có người đã thống kê, những bài hát Mạnh Kỳ Nhiên "tặng cô Trần" có đủ để phát hành một album riêng.
Vì vậy, trong nhóm fan của "Lượng Phiến Nghê Hồng" đều biết, bề ngoài nhìn vào thấy lạnh lùng không thèm để ý đến ai, nhưng thực tế lại rất tình cảm, từng làm một việc cho cô Trần, người được cho là thanh mai trúc mã của anh ta, khiến mọi người phải bất ngờ:
Có người lần theo Instagram của cô Trần tìm đến trường đại học nơi cô học thạc sĩ, để chụp ảnh cô, Mạnh Kỳ Nhiên ngay lập tức công khai người đó, kèm theo lời nhắn đầy mạnh mẽ: "Xóa đi, nếu không gặp nhau ở tòa án."
Bài hát mới có tên "Misty Miss", rất hiếm khi mang phong cách trong trẻo, như sương mù buổi sáng, đi dạo một mình trên con đường đẫm sương.
Mạnh Kỳ Nhiên cúi đầu đàn hát, hầu như không ngẩng đầu lên.
Trần Thanh Vụ từng hỏi anh, tại sao tặng bài hát cho em mà không nhìn em, anh nói, căng thẳng quá.
Nhưng cái nhịp điệu nhẹ nhàng và giọng hát thoải mái của anh rõ ràng cho thấy một chút tự nhiên và điêu luyện.
Trần Thanh Vụ cười, nhưng tâm trí hơi tách rời.
Khi bài hát sắp kết thúc, cô gái bên cạnh đột nhiên quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt đó không hề có chút thách thức, mà mang theo sự ngưỡng mộ chân thành và chút buồn bã.
Trần Thanh Vụ hơi khựng lại, vẫy cây gậy phát sáng, dõi mắt về phía sân khấu.
Đột nhiên cảm thấy bên cạnh có động tĩnh, Trần Thanh Vụ quay đầu nhìn.
Thì ra là Mạnh Phất Uyên đang ngồi xuống.
Dường như anh vừa từ văn phòng đến, mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, trông rất nghiêm túc cũng như không hợp với khung cảnh này.
Trần Thanh Vụ hơi nghiêng đầu về phía Mạnh Phất Uyên, chào hỏi: “Mạnh Kỳ Nhiên còn tưởng anh không đến.”
Mạnh Phất Uyên đơn giản nói: “Vừa họp xong.”
Lúc này, trên sân khấu Mạnh Kỳ Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Thanh Vụ.
Trần Thanh Vụ ngay lập tức nở nụ cười, giơ bảng đèn trong tay lên vẫy.
Mạnh Phất Uyên nhìn Trần Thanh Vụ, mặt không biểu cảm, cố tình phớt lờ cảm giác đau nhói trong tim.
Cô đang vẫy bảng đèn nhỏ trong tay, ánh đèn neon xanh lấp lánh, hiện rõ chữ "Kỳ".
/
Hát xong bài trong danh sách dự kiến, ban nhạc encore ba lần rồi mới kết thúc buổi diễn.
Khán giả lần lượt rời đi, Trần Thanh Vụ và Mạnh Phất Uyên cùng đi về phía hậu trường.
Đến hành lang sáng đèn, Mạnh Phất Uyên dừng lại một chút, bây giờ anh mới thấy rõ, Trần Thanh Vụ mặc áo đen quần đen, tay cầm một chiếc áo khoác dài màu nâu.
Chính là chiếc anh tặng cô sáng nay.
Trần Thanh Vụ và Mạnh Phất Uyên bước vào phòng nghỉ, nhưng không thấy Mạnh Kỳ Nhiên đâu, nghe nói anh ta vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Một lúc sau, Mạnh Kỳ Nhiên từ nhà vệ sinh bước ra, mặt còn ướt, vài sợi tóc rơi xuống trán.
Anh ta đã tẩy trang, tháo khuyên tai, mặc một chiếc áo hoodie đen rộng thùng thình, trông có chút phong cách gọn gàng của một chàng trai trẻ.
Mạnh Kỳ Nhiên chào Mạnh Phất Uyên trước: “Anh.”
Mạnh Phất Uyên khẽ gật đầu.
“Thế nào?” Mạnh Kỳ Nhiên nâng cằm hỏi.
Mạnh Phất Uyên vẫn luôn là "con nhà người ta", nề nếp kỷ cương, thành tích xuất sắc, luôn đứng đầu lớp, còn vào trường đại học hàng đầu, sau đó đi du học tại Ivy League rồi về nước khởi nghiệp. Vì thế, từ nhỏ Mạnh Kỳ Nhiên luôn có một tâm lý muốn được anh trai công nhận trong bất kỳ việc gì mình làm.
Mạnh Phất Uyên nghiêm túc nhưng không nghiêm khắc, anh luôn thừa nhận Mạnh Kỳ Nhiên là người xuất sắc theo một nghĩa khác, là người nổi bật trong thế giới mà anh chưa từng đặt chân tới.
Anh gật đầu nói: “Không tệ.”
Mạnh Kỳ Nhiên cười nói: “Nghe từ ‘không tệ’ từ miệng anh thật khó.”
Mọi người đang thu dọn thiết bị, Mạnh Kỳ Nhiên cũng không tiện đứng yên: “Chúng em đi ăn khuya, anh có đi không?”
Mạnh Phất Uyên nói: “Anh phải về làm thêm.”
Trần Thanh Vụ nói: “Em cũng không đi.”
Mạnh Kỳ Nhiên nhìn cô: “Vậy sao được.”
Trần Thanh Vụ nói: “Em uống kém lắm, ở đó chắc chắn anh sẽ không vui được trọn vẹn.”
Tay đánh guitar nói: “Uống nước trái cây là được mà! Thanh Vụ, em cũng đi, chúng ta cũng đã lâu không nói chuyện rồi.”
Tay trống nói: “Nếu bọn anh say, Thanh Vụ em chịu trách nhiệm lái xe nhé.”
Mạnh Kỳ Nhiên giơ tay đẩy anh ta một cái: “Tôi còn chưa từng sai bảo Vụ Vụ như vậy.”
Tay trống cười ha hả.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]