Chương 13: Người không vui phải uống chút ngọt
Sau khi xem triển lãm, Trần Thanh Vụ đi dạo quanh khu phố cổ gần đó, rồi chụp vài bức ảnh.
Gần 5 giờ chiều, cô gọi tài xế đưa đến livehouse.
Phòng nghỉ rất ồn ào, nhân viên ra vào tấp nập, các thành viên ban nhạc đang trang điểm.
Mạnh Kỳ Nhiên ngồi trước gương, đang bị cô chuyên viên trang điểm giữ cằm để kẹp mi, còn ở phía sau anh ta, có một cô gái đang ngồi.
Đầu tháng ba, trời vẫn lạnh. Cô gái chỉ mặc váy dây màu đen, trên đầu gối có đặt một chiếc áo khoác Jacket.
Cô gái lướt điện thoại, Mạnh Kỳ Nhiên thì thỉnh thoảng trò chuyện với cô ấy.
Cô gái nói: “Trước đây không để ý, mi anh dài thật đấy.”
Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Mi dài không ăn được.”
Cô gái lại nói: “Mạnh Kỳ Nhiên, anh xem bài Weibo này đi buồn cười lắm.”
Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Anh đang kẻ mắt mà.”
“Xem một chút không mất nhiều thời gian đâu.”
Mạnh Kỳ Nhiên mở mắt, cô gái giơ màn hình điện thoại về phía anh ta, anh ta nhìn một cái, cười khẽ.
Trần Thanh Vụ không tiến lại ngay.
Nhưng cô gái nhìn thấy cô từ gương, đứng lên cầm lấy áo khoác: “Mạnh Kỳ Nhiên, em đi trước đây.”
Mạnh Kỳ Nhiên hờ hững ừ một tiếng.
Trần Thanh Vụ đi đến trước gương, định đưa cho Mạnh Kỳ Nhiên ly cà phê Americano mua gần đó, nhưng thấy trên bàn đã có một ly cà phê chưa mở.
Mạnh Kỳ Nhiên liếc nhìn qua gương: “Em mua cho anh à?”
“Ừ.”
Mạnh Kỳ Nhiên chìa tay, Trần Thanh Vụ đưa cà phê cho anh ta: “Sao không uống ly kia?”
“Không quen uống đồ nóng.” Mạnh Kỳ Nhiên nhấp một ngụm, giải thích: “Là bạn của đoàn xe, đến ủng hộ.”
Trần Thanh Vụ hơi cúi mắt, “Ừ” một tiếng.
Mạnh Kỳ Nhiên nhìn lên gương: “Triển lãm thế nào?”
“Bình thường. Triển lãm không có nhiều tác phẩm nổi bật.”
Trần Thanh Vụ vừa nói, vừa lấy điện thoại, mở máy ảnh chụp cho Mạnh Kỳ Nhiên.
Mạnh Kỳ Nhiên hợp tác ngồi thẳng người, cười hỏi: “Chụp để đăng lên trang cá nhân à?”
“Dì nhờ em chụp vài tấm. Bà nói gọi video cho anh, anh chỉ nói vài câu rồi tắt máy.”
“Dạo này bận, công việc chất đống, ở Thái Lan tín hiệu lại kém, nói vài câu là bị gián đoạn rồi.” Mạnh Kỳ Nhiên để Trần Thanh Vụ chụp xong, lại ngồi lười biếng như trước.
Trần Thanh Vụ cúi đầu kiểm tra ảnh, mở WeChat gửi cho dì Kỳ: “Anh Uyên không đến xem biểu diễn à?”
“Anh mời rồi, nhưng có đến không thì không biết, tính anh ấy em cũng biết mà.”
Nhân viên đến giục tiến độ.
Trần Thanh Vụ thấy ngột ngạt, nói: “Anh trang điểm trước đi, em ra ngoài một lát.”
Mạnh Kỳ Nhiên nói: “Đã để dành cho em chỗ ngồi hàng đầu, lát nữa để nhân viên dẫn em đến đó.”
Trần Thanh Vụ ra ngoài đi dạo, quay lại trước khi buổi biểu diễn bắt đầu hai mươi phút.
Nhân viên đưa một túi giấy, dẫn cô đến chỗ ngồi.
Chỗ ngồi ở hàng đầu, tầm nhìn rất tốt.
Ngồi xuống, Trần Thanh Vụ mở túi giấy ra xem, bên trong là cài tóc, bảng đèn nhỏ và gậy phát sáng.
Khán giả lần lượt vào chỗ, chẳng mấy chốc Trần Thanh Vụ thấy cô gái lúc nãy trò chuyện với Mạnh Kỳ Nhiên từ cửa hậu trường bước ra.
Cô ấy đi dọc theo hàng ghế, cho đến khi dừng lại bên cạnh Trần Thanh Vụ, nhìn số ghế phía sau: “Tôi ngồi bên trái cô.”
Trần Thanh Vụ dịch chân cho cô ấy qua: “Đi qua được không?”
Cô gái gật đầu.
Ngồi xuống, cô gái nhìn Trần Thanh Vụ cầm bảng đèn: “Cái này lấy ở đâu vậy?”
“Nhân viên đưa cho tôi.”
Trần Thanh Vụ nhìn quanh một vòng, chỉ vào một nhân viên ở cửa.
Cô gái lập tức đứng lên, vẫy tay gọi.
Nhân viên thấy, bước lại gần hỏi lớn: “Cần gì giúp không?”
“Còn hàng lưu niệm không? Cho tôi một bộ!”
Một lát sau, cô gái nhận được túi giấy tương tự, vui vẻ lấy cài tóc ra đội lên.
Phụ kiện là chiếc băng đô, ở giữa có hình nhân vật hoạt hình của Mạnh Kỳ Nhiên.
Trần Thanh Vụ nhìn băng đô trong tay, đặt lại vào túi giấy.
Chẳng mấy chốc, buổi biểu diễn đã bắt đầu.
Ban nhạc có tên là Lượng Phiến Nghê Hồng.
Năm nhất đại học, Mạnh Kỳ Nhiên tham gia cuộc thi tiếng hát sinh viên và giành giải nhất, không lâu sau có người tìm đến, nói là chơi guitar, muốn lập ban nhạc, mời anh ta làm giọng ca chính.
Sau đó, các thành viên chơi keyboard, bass và trống lần lượt tham gia, hình thành ban nhạc Lượng Phiến Nghê Hồng. Sau đó, ban nhạc thay đổi thành viên hai lần, đến học kỳ hai năm hai thì đội hình ổn định hoàn toàn, sang năm ba danh tiếng ban nhạc đạt đến đỉnh cao.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, đối mặt với áp lực thực tế, mọi người đều từ bỏ ý định trở thành người làm nhạc toàn thời gian, tiếp tục học, tìm việc, đi du học... mỗi người một nơi, ban nhạc gần như tan rã.
Nhưng Mạnh Kỳ Nhiên vốn là người thích thử thách, đã một mình thúc đẩy tất cả các quy trình, khiến họ có thể đi xa được như bây giờ.
Xác định địa điểm biểu diễn, tìm nhà tài trợ, liên hệ đại lý vé... thậm chí giúp mọi người đặt khách sạn và vé máy bay, mọi việc lớn nhỏ đều do Mạnh Kỳ Nhiên đích thân lo liệu. Ngoài ban nhạc, Mạnh Kỳ Nhiên còn chơi rất nhiều thứ khác như trượt tuyết, đua xe, lướt sóng... Năm anh ta mười hai tuổi, suýt nữa bị chết đuối, kể từ đó gia đình rất nuông chiều anh ta, dù ngoài miệng thì nói, nhưng thực tế không bắt anh ta quản lý công việc gia đình, cũng không thúc ép anh ta phát triển sự nghiệp riêng.
[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]