Vụ Lý Thanh

Chương 15: Người không vui phải uống chút ngọt

Chương 15: Người không vui phải uống chút ngọt

Mạnh Phất Uyên nhìn thấy Mạnh Kỳ Nhiên bước một bước về phía Trần Thanh Vụ, liền im lặng lùi sang một bên.

Mạnh Kỳ Nhiên hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn Trần Thanh Vụ: “Em không đi với anh, không sợ anh bị chuốc rượu say đến mất hết lý trí à?”

“Vậy em bảo họ nhường anh nhé?”

“…” Mạnh Kỳ Nhiên như có chút bất lực, giọng nói hạ thấp hai tông, cười nói: “Cùng đi đi, ban nhạc khó khăn lắm mới tụ họp, anh vẫn hy vọng em cũng có mặt.”

Vậy là, Trần Thanh Vụ gật đầu.

Mạnh Phất Uyên xem đồng hồ, không có biểu cảm gì đặc biệt, dặn dò Mạnh Kỳ Nhiên: “Anh đi trước, mọi người cứ chơi. — Ngày mai trưa anh mời em và Thanh Vụ ăn cơm.”

Mạnh Kỳ Nhiên gật đầu.

“Vẫn phải chú ý an toàn, uống ít thôi.”

Mạnh Kỳ Nhiên giơ tay vẫy trước trán, giống như một động tác chào không chuẩn: “Biết rồi.”

Mạnh Phất Uyên bước đến cửa, vừa định mở cửa thì cửa từ bên ngoài bị đẩy vào.

Anh lùi lại một bước, thấy một cô gái mặc váy dài hai dây cùng áo khoác jacket, ôm một bó hoa phong lan lớn bước vào.

“Chúc mừng buổi biểu diễn thành công!” Cô ấy bước nhanh tới, nhét bó hoa vào tay Mạnh Kỳ Nhiên mà không nói lời nào.

Mạnh Kỳ Nhiên: “… Thật vướng víu.”

“Nhưng đừng vứt đi nhé, hoa này đắt lắm đấy.”

Mạnh Phất Uyên bất giác nhìn Trần Thanh Vụ, cô có biểu cảm rất bình tĩnh, không thấy rõ gì, nhưng anh cảm thấy ánh mắt cô có chút trống rỗng.

Dừng lại một chút, anh mở cửa bước ra.

Ban nhạc vừa thu dọn vừa bàn bạc xem sẽ đi đâu ăn khuya.

Cô gái hỏi: “Các anh đi ăn khuya à? Cho em đi cùng được không?”

Tay trống cười nói: “Có cô gái xinh đẹp đi ăn khuya cùng tất nhiên là rất hoan nghênh rồi.”

Mạnh Phất Uyên rời khỏi hậu trường, đi đến bãi đậu xe.

Anh nhận một cuộc điện thoại công việc trong xe, khi định khởi động xe, anh nhìn thấy Mạnh Kỳ Nhiên và nhóm người đang khiêng dụng cụ bước ra.

Tất cả dụng cụ được chất lên một chiếc xe bán tải nhẹ, Mạnh Kỳ Nhiên vỗ tay, tiến lại gần Trần Thanh Vụ, cô lấy từ trong túi ra một gói khăn ướt, lấy một miếng đưa cho anh ta.

Khi anh ta lau tay, Trần Thanh Vụ giúp anh ta phủi bụi bám trên tay áo hoodie đen của mình.

Như có một lớp rào chắn ngăn cách họ với xung quanh.

Không ai có thể xâm nhập.

Mạnh Phất Uyên rút lại ánh mắt, khởi động xe, lặng lẽ lái vào màn đêm.

Sau khi xong việc, nhóm người trong ban nhạc đi về phía khác của bãi đậu xe, nơi có chiếc xe chở họ đến quán bar.

Ai ngờ, quanh xe có bảy tám người hâm mộ vây quanh.

Khi Mạnh Kỳ Nhiên xuất hiện, họ giơ điện thoại lên, la hét: “Mạnh Kỳ Nhiên, ký cho em chữ ký với!”

Mạnh Kỳ Nhiên bất ngờ kéo Trần Thanh Vụ vào lòng, tay anh ta đặt sau đầu cô, che mặt cô vào l*иg ngực mình.

Đồng thời anh ta tháo mũ bóng chày trên đầu mình ra đội lên đầu cô, nói với mấy người hâm mộ: “Ký thì được, nhưng không chụp hình.”

Hành động của Mạnh Kỳ Nhiên quá nhanh, Trần Thanh Vụ nhất thời không phản ứng kịp, cô gần như đâm sầm vào lòng anh ta.

Tay anh ta đặt mũ lên đầu cô, toàn thân là tư thế bảo vệ.

Trần Thanh Vụ lắng nghe nhịp tim trong l*иg ngực anh ta, từng tiếng, từng tiếng, làm tim cô cũng đập mạnh.

Một vài nhịp sau, cô nhận ra đó là nhịp tim của mình.

Cô nghe thấy mấy người hâm mộ thì thầm cô có phải là "cô Trần" trong truyền thuyết hay không.

Mạnh Kỳ Nhiên trực tiếp nói: “Đúng vậy. Xin lỗi, không thể chụp hình.”

Mọi người ngay lập tức “ồ” lên, như thể họ đang chứng kiến một cảnh yêu đương ngoài đời thực.

Trần Thanh Vụ cảm thấy bàn tay trên đầu mình đã nới lỏng, cô đưa tay chỉnh lại mũ, lùi lại một bước, rời khỏi vòng tay của Mạnh Kỳ Nhiên.

Những người hâm mộ đã cất điện thoại, chỉ đưa quà và giấy bút tới.

Mạnh Kỳ Nhiên cầm bút, ký từng cái lên sổ tay của người hâm mộ.

Vừa ký, vừa đẩy bó hoa và quà ra xa: “Quà tôi không thể nhận, xin lỗi.”

Người hâm mộ có chút kích động, Trần Thanh Vụ nghe họ nói lắp bắp, có người đã dành dụm nửa năm để xem buổi biểu diễn, có người đang bị cảm lạnh và sốt.

Cô gái đứng phía trước ôm bó hoa phong lan, là loài hoa Mạnh Kỳ Nhiên thích nhất: “Vậy còn hoa thì sao?”

Mạnh Kỳ Nhiên vẫn cười nói: “Xin lỗi.”

“Làm ơn đi! Em và bạn đã viết thiệp, chỉ là lời chúc đơn giản… làm ơn làm ơn!” Cô gái gần như sắp khóc.

Mạnh Kỳ Nhiên vẫn cười, nhưng giọng đã lạnh hơn: “Thật sự không thể nhận, xin lỗi.”

Trần Thanh Vụ rõ ràng cảm thấy không khí ngưng đọng.

“Mạnh Kỳ Nhiên…” Trần Thanh Vụ nhẹ nhàng lên tiếng.

Mạnh Kỳ Nhiên hơi nghiêng đầu.

“Thôi anh nhận đi, ban nhạc đã lâu không biểu diễn rồi, họ cũng chỉ muốn bày tỏ sự yêu thích mà thôi...”

Cô chưa nói hết, cô gái tặng hoa đã chuyển hướng, nói với cô: “Chị ơi, chị nhận giúp được không?”

“Tôi...”

Cô gái bước lên một bước, nhét bó hoa vào lòng cô, nếu không nhận, bó hoa chắc chắn sẽ rơi xuống đất.

Những người khác thấy vậy liền ùa lên, đống quà được chất đầy lên bó hoa, sau đó họ lùi lại ba bước, hành động nhanh chóng, không để cho Trần Thanh Vụ kịp phản ứng.

Họ vừa lùi vừa vẫy tay: “Hẹn gặp lại lần sau!”

Trần Thanh Vụ ôm đống quà, không biết nên làm gì.

Mạnh Kỳ Nhiên đưa tay nhận một phần, cười bất lực: “Em đúng là quá mềm lòng.”

“Thì sao bây giờ, đó là tấm lòng của họ mà...”

“Thôi được, nhận thì nhận vậy.”

Sau sự cố đó, ban nhạc lên xe.

Quán bar cách livehouse không xa, chỉ khoảng một cây số. Nơi đó khá rộng rãi, trang trí theo phong cách công nghiệp, không ồn ào.

Vì đông người nên họ đặt một bàn lớn ở tầng hai.

Ngồi chưa lâu, Trần Thanh Vụ nhận được cuộc gọi từ đồng nghiệp trong studio.

Cô đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh để nghe cho yên tĩnh hơn.

Đồng nghiệp yêu cầu cô một danh sách triển lãm chi tiết hơn, sau khi dập máy, cô tìm trong email rồi gửi cho họ.

Ra khỏi nhà vệ sinh trở lại bàn, cô nghe thấy tiếng trò chuyện ở cầu thang, Trần Thanh Vụ dừng bước.

Là Mạnh Kỳ Nhiên và tay guitar Vương Dục, hai người đang đi xuống, có vẻ như định ra ngoài.

Vương Dục hỏi: “Này, cậu với Thanh Vụ định kết hôn chưa? Hay chơi vài năm nữa rồi tính?”

Mạnh Kỳ Nhiên cười: “Chúng tôi còn chưa phải là bạn trai bạn gái mà.”

Vương Dục ngạc nhiên: “... Không thể nào? Hai người không phải là tình trong như đã mặt ngoài còn e sao?”

“Ai biết. cô ấy vẫn chưa đồng ý.”

“Tại sao? Cô ấy chẳng phải thích cậu sao.”

“Không hiểu nổi cô ấy. Đôi khi tôi cũng thấy phiền. Thôi, không nói chuyện này nữa...”

Bóng dáng họ xa dần, không nghe rõ cuộc trò chuyện nữa.

Lan can làm bằng sắt, khi Trần Thanh Vụ hoàn hồn trở lại thì cô bỗng cảm thấy lạnh, như thể cơn lạnh từ đầu ngón tay truyền đến tim.

Mạnh Kỳ Nhiên luôn có khả năng làm tâm trạng cô như đang đi tàu lượn siêu tốc, rõ ràng phút trước còn vui mừng vì sự bảo vệ của anh ở bãi đỗ xe, phút sau lại rơi vào đáy hồ lạnh lẽo.

Ngồi xuống bàn chưa lâu, Mạnh Kỳ Nhiên và Vương Dục trở lại, mang theo túi KFC.

Gà rán, khoai tây chiên và nhiều món ăn vặt khác được bày ra bàn, mọi người đều nói thật giống như trở lại thời đại học, bất kể bữa ăn nào sau buổi biểu diễn cũng là gà rán và coca.

Đang ăn, có ba người đến chào hỏi.

Trần Thanh Vụ không nhận ra họ, nhưng nghe phản ứng của Vương Dục, dường như họ cũng là ban nhạc ở Đông Thành.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]